“Nếu đã như vậy, Thiên Cơ Đồ liền giao cho chúng ta.” Triệu Phong Quân nhìn thoáng qua Thiên Cơ Huyền Đồ: “Cũng đã đến lúc rồi.”
Hắn vẫn không có động tĩnh, ngoại trừ đợi đám người Mai Văn Hóa đến, còn có một nguyên nhân, là bởi vì Thiên Cơ Huyền Trận khởi động cần thời gian.
Triệu Phong Quân muốn nhìn xem, lúc này Thiên Cơ Huyền Đồ có thể sửa đến trình độ nào.
Mai Văn Hoa và Triệu Phong Quân một trái một phải áp sát Giang Khúc Phong.
Giang Khúc Phong cất điện thoại lại, ánh mắt đột nhiên sắc bén vài phần, quyết đoán ra tay.
Hắn lựa chọn chủ động xuất kích, miễn cho hai người này khẩu chiến trước mặt.
Đó không phải là điểm mạnh của hắn.
Giang Khúc Phong phát huy hết sở trường của mình, quyền phong cương mãnh càn quét, Mai Văn Hoa cùng Triệu Phong Quân đồng thời đều giật mình, không nghĩ tới đối phương lại sắc bén quyết đoán như vậy, nửa câu không nói liền trực tiếp ra tay, xem ra là một người ngoan độc.
Hai người đồng thời thu hồi lòng khinh thường, nghiêm túc đối địch, ứng phó thế tấn công của Giang Khúc Phong.
Ba võ đạo cấp bậc tông sư chiến đấu, Sở Trần đương nhiên xen vào không được, xung quanh triển lãm đều là dấu vết ba đạo
thân ảnh, Sở Trần nhìn một hồi, ánh mắt rơi vào Thiên Cơ Huyền Đồ.
Trận pháp trên Thiên Cơ Huyền Đồ đã khởi động, vầng sáng màu đỏ nhàn nhạt không ngừng giống như gợn sóng quanh quẩn không ngừng.
Sở Trần nhìn một hồi, trong lúc bất chợt nhìn về phía một phần Thiên Cơ Huyền Đồ thiếu kia, rõ ràng xuất hiện một tầng hình ảnh hư ảo, phạm vi hình ảnh không lớn, thoạt nhìn thậm chí còn rất khó phát hiện được, điều này khiến Sở Trần bỗng nhiên có loại cảm giác nhìn thấy cảnh không thực, hư ảo, mờ mịt, không chân thật.
Nhưng trong nháy mắt này, trong đầu Sở Trần lại có kích động rất lớn.
Nút thắt sửa Thiên Cơ Huyền Đồ đã lâu, phảng phất như có dấu hiệu muốn buông lỏng…
Hình ảnh như vậy kéo dài gần 10 phút, cuối cùng biến mất không dấu vết.
Bịch! Bịch!
Hai âm thanh vang lên.
Đinh tai nhức óc.
Ba đạo thân ảnh đồng thời tách ra.
Triệu Phong Quân nhìn thoáng qua phương hướng của Thiên Cơ Huyền Đồ, thần sắc toát ra một trận than thở: “Đáng tiếc.”
Bọn họ được ăn cả ngã về không, hy vọng Thiên Cơ Huyền Trận sửa có thể có tiến triển đột phá, nhưng mà, cuối cùng vẫn khiến bọn họ thất vọng.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không chú ý tới, một người khác trong phòng triển lãm, Sở Trần, giờ phút này đã lâm vào một loại trạng thái gần như là minh tưởng.
Trong đầu anh lặp đi lặp lại hình ảnh vừa nhìn thấy, dần dần dung hợp với những bức chân dung còn lại của Thiên Cơ Huyền Đồ…
Những hình ảnh này gần như hư ảo, nếu như không phải nghiêm túc nhìn, căn bản rất khó phát hiện, huống chi, vừa rồi toàn bộ quá trình, Triệu Phong Quân đều liên thủ với Mai Văn Hoa đối phó Giang Khúc Phong.
“Ngươi không thể ngăn cản chúng ta.” Triệu Phong Quân tuy rằng cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng cũng rất nhanh điều chỉnh tâm tình. Dù sao, tâm huyết của mấy thế hệ phái Thiên Co’ cũng không có cách nào khởi động thành công Thiên Cơ Huyền Trận hoàn chỉnh. Hành động hôm nay của bọn họ cũng không có hy vọng quá lớn. Triệu Phong Quân nhìn chằm chằm Giang Khúc Phong: “Thiên Cơ Huyền Đồ vốn là của chúng ta, lần này chúng ta đến đây, chỉ là lấy lại đồ vật thuộc về mình mà thôi.”
Giang Khúc Phong nhìn chằm chằm Triệu
Phong Quân, không nói gì.
Lông mày Triệu Phong Quân lạnh lùng nhấc lên: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng, dựa vào sức lực của mình, có thể ngăn cản ba võ đạo tông sư chúng ta hợp công sao?”
Tầm mắt Giang Khúc Phong lạnh lùng nheo lại, chiến ý không ngừng lan tràn.
Hắn không sợ đánh một trận.
Thấy một màn này, Mai Văn Hoa ở một bên không khỏi cười lạnh: “Ta ngược lại rất tò mò, ngươi là ai, cuồng vọng như vậy.”
Sở Trần nhìn Giang Khúc Phong.
Hai người này muốn ép Giang Khúc Phong nói chuyện a.
Điều đó là quá đáng rồi.
Sở Trần vừa định thay Giang Khúc Phong mở miệng, chỉ thấy Giang Khúc Phong lấy điện thoại ra, sau khi gõ vài cái, đưa về phía hai người Triệu Phong Quân, màn hình điện thoại hướng về phía hai người.
Đồng tử Triệu Phong Quân co rụt lại.
Hắn ở trên màn hình điện thoại, nhìn thấy…
mã QRỊ
Cái quái gì vậy còn phải thêm bạn mới có thể nói chuyện sao?
Triệu Phong Quân và Mai Văn Hoa đồng thời sững sờ.
Hai người không nhúc nhích.
“Phi!” Giang Khúc Phong đột nhiên mắng một tiếng, thân ảnh như cuồng phong cấp bách cuốn lên, trong nháy mắt, đồng thời thu hồi điện thoại, một cỗ thế tấn công giống như thủy triều công kích tới Mai Văn Hoa.
Mai Văn Hoa chấn động, thoạt nhìn, hắn có loại cảm giác vô số nắm đấm công kích về phía hắn, quyền ảnh dày đặc kia khiến người ta nhìn mà sợ.
Mai Vãn Hoa lui về phía sau hai bước, vừa định ứng đổi, lại đột nhiên nhìn thấy thế công trước mắt đảo mắt biến mẩt như mây khói không thấy đâu.
Đây là một chiêu hư ảo.
Mục tiêu thật sự của Giang Khúc Phong là Triệu Phong Quân.
Quân Triệu Phong vốn còn đang suy nghĩ muốn đi trợ giúp Mai Văn Hoa như thế nào,
thế tấn công phô thiên cái địa kia liền đập vào mặt.
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, lòng bàn tay Triệu Phong Quân lấy ra hai tấm bùa, đập mạnh ra, bùa như lửa, đây là hai tấm bùa Chân Hỏa, bùa bị kích nổ trong nháy mắt, hai đoàn hỏa diễm đánh về phía Giang Khúc Phong.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1193
Chương 1193