TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đan Vũ Càn Khôn
Chương 627: Một tên cũng không để lại

Nếu vào lúc này có ai loạn động, không chỉ không cứu được Tần Phàm, ngược lại chỉ là hi sinh vô ích mà thôi.

- Kỳ tích chi tử…đã chết?

Vào lúc này mọi người trong thính phòng cũng lập tức phản ứng, nhưng đại bộ phận mọi người đều ngơ ngẩn nhìn hố sâu kia, có chút khó thể chấp nhận được kết quả trước mắt.

- Phong Thiên Hùng, lão vương bát ngươi rất hèn hạ!

Qua một lúc lâu một ít người vốn sùng bái Tần Phàm nhìn thấy hắn bị dùng phương thức như thế ám toán, nhịn không được bắt đầu chửi ầm lên.

- Phong Thiên Hùng, ngươi thắng không vinh! Ngươi không xứng làm thành chủ Hắc Hỏa Thành!

Cũng có người kích động đứng bật lên quát.

- Nhỏ giọng một chút, hiện tại Tần Phàm sống chết còn chưa biết, bên trong này không còn ai là đối thủ của Phong Thiên Hùng, chọc giận hắn không ai sống rời khỏi đây!

Cũng có người lo lắng nói, còn có người khủng hoảng hướng cửa ra vào chạy tới.

Những người này mặc dù khinh thường phương thức ám toán của Phong Thiên Hùng, nhưng ai cũng hiểu rõ quy tắc kẻ thắng làm vua.

Không có thực lực đối kháng bát cấp võ tôn, tốt nhất không cần xen vào việc của người khác là tốt nhất, về phần Hắc Hỏa Thành ngày sau bị người nào nắm trong tay, cũng không phải những tiểu dân như bọn hắn có thể can dự, nắm tay người nào lớn, ai có thực lực mạnh thì người đó là thành chủ!

Quả nhiên ngay sau đó nghe được thanh âm nghị luận của mọi người, ánh mắt Phong Thiên Hùng lạnh lùng đảo qua toàn trường, sau đó trường thương trong tay hoành ngang ra, ngay lập tức hắc hồng sắc quang mang nhấp nhoáng, thiên địa nguyên khí trong đấu võ trường phảng phất như bị một thương của hắn cuốn động!

Gió giục mây vần, thiên địa biến sắc!

- Oanh!

Một thương trực tiếp hóa thành quả cầu lửa cực lớn đỏ đậm, giống như quả bom khổng lồ trực tiếp rơi lên một đám người trên thính phòng, nhất thời ngọn lửa văng khắp nơi, đá vụn tung bay, một ít chân tay huyết nhục của dân chúng bị đứt đoạn văng ra tung tóe.

Thực lực cao nhất của những người kia cũng tới cảnh giới thất bát cấp linh võ sư, nhưng ở trước mặt bát cấp võ tôn căn bản không có lực phản kháng, còn chưa kịp khởi động nguyên khí võ giáp đã chết một đoàn người!

- Hừ, ai còn dám nhiều lời đó chính là kết cục!

Phát ra một kích, Hắc Huyết Thương trong tay Phong Thiên Hùng rốt cục báo hỏng, lập tức bị hắn ném xuống đất, trong miệng hừ lạnh một tiếng nói.

Thấy thủ đoạn vô cùng hung ác của Phong Thiên Hùng, toàn trường tuy rằng phẫn nộ nhưng dám giận mà không dám nói, biến thành câm như hến.

Bát cấp võ tôn, thật sự quá mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức chỉ dùng chân khí uy áp những người kia căn bản không còn dũng khí khởi lên phản kháng.

Thấy toàn trường quả nhiên đã yên tĩnh trở lại, lúc này Phong Thiên Hùng từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một ngân sắc trường thương, cười lạnh quay đầu nhìn người của Cổ gia.

- Mặc Thông, không, Cổ Thông phải không, không thể tưởng được Cổ gia các ngươi cũng dám ở dưới mắt bổn thành chủ ẩn tàng nhiều năm như vậy! Hừ, muốn một lần nữa đoạt lại quyền khống chế Hắc Hỏa Thành? Chỉ bằng các ngươi, hay là bằng hắn?

Phong Thiên Hùng âm lãnh nhìn người của Cổ gia nói, sau đó ngân sắc trường thương chỉ qua hố sâu:

- Một kỳ tích chi tử còn chưa ráo máu đầu? Cho là mình rất trọng tình nghĩa? Còn dùng thân thể đi ngăn trở công kích của bổn thành chủ?

- Kỳ tích chi tử sao? Cho dù là kỳ tích chi tử cũng phải chết trong tay Phong Thiên Hùng ta!

Text được lấy tại Truyện FULL

- Ha ha, thật sự là chuyện cười, thật sự là ngu muội! Cuối cùng Cổ gia các ngươi, cả Hắc Hỏa Thành còn không phải tiếp tục nằm trong tay của Phong Thiên Hùng ta!

Lúc này Phong Thiên Hùng không chút kiêng nể càn rỡ cười to, giờ khắc này hắn thật sự cảm thấy được rất thống khoái.

Vốn hắn cơ hồ phải bại dưới tay thiếu niên khủng bố kia, vốn Phong gia hắn sắp đánh mất quyền khống chế Hắc Hỏa Thành, nhưng hiện giờ tất cả đều cải biến, hắn đã vãn hồi được tất cả!

Đê tiện?

Phong Thiên Hùng không sợ gì lời chửi mắng kia, trong vùng đất hỗn loạn mà giảng đạo nghĩa, giảng quy tắc? Thực lực chính là hết thảy! Đạo nghĩa cùng quy tắc do người thắng chế định! Chỉ cần có thực lực không ai lay động được địa vị của hắn!

Lúc này mọi người chứng kiến hình dạng của hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ giận mà không dám nói gì. Vừa rồi mùi máu tươi của những người bị giết chết vẫn còn truyền khắp đấu võ trường, chung quanh đều là chân tay bị chém nát, có chút người may mắn chưa chết nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nuốt luyện dược chữa thương mang theo bên mình mà không ai dám lên tiếng.

Linh võ sư cùng võ tôn căn bản chính là chênh lệch lớn không thể vượt qua, hơn nữa Phong Thiên Hùng còn là bát cấp võ tôn thiên giai vũ kỹ.

Vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy tiên thiên võ sư thậm chí là linh võ sư chỉ bị một kích tùy ý của hắn đã chết một mảng lớn, ước chừng phải vài trăm người! Mà chỉ cần võ tôn khởi động hộ tráo nguyên khí, cho dù vạn người cùng nhau oanh kích cũng chưa chắc có thể oanh phá, lực lượng của nhân lực cùng thiên địa lực lượng căn bản không cách nào so sánh!

Mà lúc này người của Cổ gia chẳng khác gì sơn dương đợi người làm thịt, lúc này bọn họ không tưởng được Phong Thiên Hùng có thể xoay chuyển mạnh như vậy, cho dù mấy vị trưởng lão liên thủ cũng không có hi vọng. Mà Tần Phàm vì cứu bọn họ đã rơi vào kết cục cửu tử nhất sinh.

Lúc này Cổ Thông kịch liệt giãy dụa thống khổ dị thường. Hắn muốn lao lên liều mạng với Phong Thiên Hùng, nhưng phải lo lắng cho tộc nhân, muốn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng hiện giờ xem ra tựa hồ hi vọng không lớn.

- Phong Thiên Hùng, hiện giờ ngươi thắng được, Hắc Hỏa Thành vẫn do ngươi nắm trong tay, Cổ gia chúng ta kể từ hôm nay sẽ toàn bộ rời khỏi Hắc Hỏa Thành!

Qua hồi lâu, Cổ Thông nhìn chằm chằm Phong Thiên Hùng trầm giọng nói.

- Tộc trưởng!

Tộc nhân đứng phía sau phẫn nộ kêu lên, mấy vị trưởng lão trầm mặc không nói.

- Ha ha, các ngươi đã bại lộ thân phận Cổ gia, ngươi cho rằng hôm nay bổn thành chủ còn cho các ngươi rời đi sao?

Phong Thiên Hùng cười nhạo nói.

- Phong Thiên Hùng, không cần bức chúng ta cá chết lưới rách!

Sắc mặt Cổ Thông xanh mét trầm giọng quát.

- Ở trong mắt ta các ngươi chỉ là cá chết mà thôi, có thể hứng khởi được sóng gió gì?

Phong Thiên Hùng khinh thường nhìn Cổ Thông, lập tức chỉ trường thương về phía trước, lạnh lùng ra lệnh cho đám người Phong gia phía sau:

- Phong gia đệ tử nghe lệnh! Đem toàn bộ người của Cổ gia đánh chết tại chỗ, một tên cũng không để lại!

- Một tên cũng không để lại!

Người của Phong gia tuân lệnh đằng đằng sát khí xông lên đấu võ đài, trong miệng gầm lên, mãnh liệt phóng về hướng người của Cổ gia bên kia.

Người của Cổ gia tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng sắc mặt không khỏi đại biến.

- Không sai, một tên cũng không để lại!

Nhưng đúng lúc này, trong hố sâu tại thính phòng, bỗng nhiên truyền ra một thanh âm lạnh như băng.

Ngay lập tức liền thấy một thanh sắc thân ảnh, sau lưng mọc lên đôi hỏa dực, phóng lên cao!

Đọc truyện chữ Full