TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1444

Nhất là bệnh nhân của Sở thần y, thậm chí có người nhà bệnh nhân đi ra chì trích: “Sao các người lại như vậy? Bác sĩ Sở mỗi thứ sáu lập ra danh sách 30 người khám bệnh, đương nhiên phải chọn ra trước, nếu không chẳng phải là loạn, các người có bệnh nhân tự mình khám không được sao, vì sao lại mang đến phiền toái cho bác sĩ Sở.”

Một người đàn ông mặc âu phục giày da nhìn qua tương đổi trẻ tuổi mĩm cười đáp lại: “Giới y thuật cần không ngừng trao đồi, các ý niệm y học khác nhau va chạm với nhau, mới có thể cọ sát ra tia lửa, tìm ra chỗ mình không đủ, tiến tới tăng lên, Tây Minh Hội chúng tôi hôm nay đến đây, chính là hy vọng thông qua mấy ca bệnh đế trao đồi với sỏ’ thần y một phen.”

Người đàn ông trẻ 38 39 tuổi, bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng, cũng là người nổi tiếng trong giới y học, họ Đàm.

Ánh mắt người đàn ông họ Đàm không chút khách khí nhìn chằm chằm Sở Trần: “Ý của bác sĩ Sở sao?”

Sở Trần ánh mắt cùng đối diện, nửa hồi, nở nụ cười: “Nếu Tây Minh Hội có nhã hứng như vậy, tôi đương nhiên không thể cự tuyệt.”



Sở Trần thoải mái đi qua, ngồi đối diện người phụ nữ trung niên, giương mắt quan sát người phụ nữ trung niên, trên

người phụ nữ trung niên có một triệu chứng rất rõ ràng, cồ sưng to.

Cô ấy bị bệnh tuyến giáp.

Điểm ấy không cằn Sở Trần nói, mọi người ở đây đều nhìn ra được.

“Đưa tay ra.” Sở Trần mở miệng.

Nhìn Sỏ’ Trần bắt mạch cho người phụ nữ trung niên, người đàn ông họ Đàm nhịn không được nỏ’ nụ cười: “Một trong những thủ pháp chẩn đoán vô nghĩa nhất của trung y, chính là bắt mạch, tuy rằng mạch tượng có thể phản ánh một số vấn đề, nhưng thật sự không bằng quay phim trực tiếp, vừa nhìn đã biết.”

“Đây là đương nhiên, y học phương Tây của chúng ta thắng ở công nghệ cao, và y học Trung Quốc là sản phẩm của thời đại cũ.” Thành viên Tây Minh Hội bên cạnh tiếp lời nói: “Hơn nữa, có một số bệnh, là trung y căn bản không có khả năng chữa khỏi.”



Liễu Mạn Mạn nhướng mày: “Lúc người khác khám bệnh, có thể giữ im lặng hay không? Lớp học tây y mặc dù không dạy các người phải biết lễ phép, nhưng đây là quy tắc làm người tối thiểu đi.”

sắc mặt người đàn ông họ Đàm biến ảo vài cái, cuối cùng không có đáp lại.

Một người khác hừ một tiếng, chợt cười lạnh nhìn Sở Trần, hắn ngược lại muốn nhìn xem, bệnh nhân này, Sờ Trần chữa như thế nào.

“U tuyến giáp, dường như đã bỏ lỡ giai đoạn điều trị tốt nhất, khối u đã bắt đầu xấu đi và lây lan.” Sở Trần mở miệng, suy nghĩ một chút: “Mạn Mạn, lấy kim bạc ra đây.”

“Khối u cũng có thể dùng kim để trị?” Người đàn ông họ Đàm nở nụ cười: “Cậu không phải là muốn nói, châm cho bệnh nhân này một mũi, u tuyến giáp của cô ấy sẽ biến mất.”

Thần sắc của người phụ nữ trung niên có chút ảm đạm, kết quả chẩn đoán này cồ đã sớm biết, cô đang ở bệnh viện cùa Trình Viên Tường thăm khám cuối cùng được đưa tới đây.

Kế tiếp cô phải đối mặt, là chi phí phẫu thuật vô cùng cao.

Mấy người Tây Minh Hội đều không khỏi cười cười, loại bệnh này, trung y nhất định bó tay vô sách, dù sao, kim không thề so sánh với dao phẫu thuật.

“Nếu đó là tôi, ba giờ phẫu thuật, tôi có thể cắt bỏ thành công khối u tuyến giáp của bệnh nhân này, sau đỏ phối hợp với một loạt các phương thuốc điều trị, trong vòng một tháng, bệnh nhân có thể phục hồi.” Trình Viên Tường mở miệng, tràn đầy tự tin, nhìn Sờ Trần: “Không biết kế hoạch chữa trị của bác sĩ Sở là gì? Không bằng nói nghe một chút, mạng người quan trọng, không thể tùy tiện.”

“Tồi cần 3 phút, châm cho cồ ấy.” Câu trả lời của Sở Trần ngắn gọn.

Trình Viên Tường ngạc nhiên, chọ’t cười lạnh: “Tôi ngưực lại muốn nhìn xem, Sở thần y chữa bệnh như thế nào.”

Đọc truyện chữ Full