Phía trước tường vây lạnh lẽo u ám, sát khí nồi lên bốn phía.
Võ giả ba tông cuồng nộ vô cùng, muốn giết chết Nam Cung Quân để trút giận.
Khí tức nóng nảy!
“Muốn cùng đến chỗ chết, cứ việc tới đây đi.” Từng đạo thanh âm vang lên.
Thiên Tiêu tôn giả giơ tay lên, bùa đầy trời xoay tròn mà lên, bồng bềnh giữa không trung.
“Các ngươi ai dám động đến Quân sư muội chúng ta, bùa của ta liền đụng phá tường sắt, kích nổ cơ quan trận pháp, cùng các ngươi chùng đến chỗ chết.” Thiên Tiêu tôn giả khống chế vô số bùa, cơ hồ muốn áp sát tường vây.
Sắc mặt võ giả ba tông chợt đại biến!
Một đám nhao nhao dừng bước, ánh mắt toát ra kiêng kỵ nồng đậm.
Bọn họ đều đã biết qua cơ quan trận pháp khủng bố, trong
nháy mắt mũi tên phun ra, giống như là vô số khí tức cảnh đồng thời công kích, trong vòng nám mét, cửu tử nhất sinh.
Ba tông đứng song song với mạch chủ.Cửu Huyền
Không ai dám tiến thêm nửa bước nữa.
“Thay vì nghĩ làm thế nào đề giết ta, chi bằng suy nghĩ cách có thể rời khỏi cấm địa.” Nam Cung Quân lạnh lùng nói: “Đương nhiên, các ngươi nếu như có thề giết ta, ta ngược lại tùy thời phụng bồi.”
Nam Cung Quân chưa từng lo lắng cho an nguy của mình.
Đằng sau cô có 8 sư huynh làm chỗ dựa.
Ánh mắt Trạm Đông Sơn âm trầm bất định, nắm chặt nắm đấm.
Rất nhiều người trong lòng đều khồng cam lòng.
Trước đại điện cấm địa, an tĩnh lại.
Sâu trong biển, gần bình minh, sương mù dày đặc.
Con thuyền phi nhanh.
Sở Trần khống chế thuyền, xuyên qua sương mù, phía sau anh, một bộ áo đỏ lẳng lặng đứng thẳng, váy dài đong đưa trong gió.
“Đại khái chính là vùng biền này.” Sở Trần ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
Dưới sóng biển đánh, thuyền như có thể lật bất cứ lúc nào.
Sương mù rất nặng, mắt thường có thề nhìn thấy phạm vi không đến mười mét.
Liễu Như Nhạn nhíu mày: “Độ nhìn này, ở vùng biển mênh mông, muốn tìm được đảo vỏ sò, chỉ có thẻ dựa vào vận khí.”
“Chờ mặt trời mọc, xua tan sương mù, tầm nhìn cao, có thể thấy rõ một chút.” Sở Trần nói, anh một mực kìm ép lo lắng trong lòng.
Mặt trời mọc vào buổi sáng sớm.
Vạn trượng tia sáng xuyên qua sương mù dày đặc, tản ra trên mặt nước biển.
Nhưng mà, trong lòng Sở Trần lại càng ngày càng trầm thấp.
Vùng biền sương mù này, không có theo ánh mặt trời xuất hiện mà xua tan.
Khỏ trách đảo vỏ sò lại khó tìm như vậy, dưới loại tình huống này, tìm như thế nào?
Sở Trần không có cách khác, chỉ có thể ố’ phạm vi vùng biển này xem xét xung quanh.
Thử vận may, dựa vào duyên phận.
Trong lúc không biết, đã đến buổi chiều.
“Chúng ta phải quay về.” Liễu Như Nhạn nói: “Nếu không, không kịp rồi.”
Rạng sáng nay, Sở Hạo Trúc suất lĩnh đại quân hải tặc tiến công Chiến Long Đảo.
Sở Trần hít sâu một hơi, từ từ gật đầu.
Chờ đại chiến kết thúc, trước tiên, lại đến tìm đảo vỏ sò.
Nếu thật sự không tìm được…
Trong lòng Sở Trần cũng có quyết định.
Anh cho mình một giới hạn ba ngày.
Trong vòng ba ngày, tìm không thấy đảo vỏ sò, không thấy được Thiên Bối lão nhân, anh liền trực tiếp tiến vào cấm địa Thiên Ngoại Thiên.
Trỏ’ về với tốc độ nhanh nhất.
Chạng vạng, Sở Trần lại một lần nữa lên thuyền lớn.
“Chú Sở.” Tiên Tiên thấy Sở Trần, hô một tiếng.
Sở Trần đi qua, ôm lấy Tiên Tiên lên, những người khác trong thuyền cũng đi ra.
“Nói cho mọi người biết một tin tức.” Sở Trần nhìn mọi
người xung quanh, mở miệng nói: “Rạng sáng nay, chúng ta sẽ cùng Thiên Ngoại Thiên quyết một trận tử chiến, cho nên, mọi người đêm nay ngủ một giấc, ngày mai thức dậy, là có thể về nhà.” Trong lời nói của Sở Trần, mang theo tự tin cường đại.
Trước khi cứu chín vị sư phụ, Sở Trần không cho phép mình ngã xuống dưới đao của Thiên Ngoại Thiên.
Đương nhiên, sỏ’ Trần cũng phải vì một người trên thuyền này an bài tốt đường lui.
Sở Trần trực tiếp phân phó thuyền trưởng: “Nếu như trước khi trời sáng, không có tin tức của chúng tôi, ồng lập tức khởi hành, đưa bọn họ về đất liền.”
Lúc Sở Trần rời đi, tất cả mọi người đi ra, nhìn bóng lưng Sở Trần rời đi…
“Đây chính lả thiếu hiệp của Cửu Huyền Môn a.” Hốc mắt bà bà sáu ngón có chút mơ hồ: “Đại nghĩa như thế, ân tình như thế, người Chiến Long đảo, đời đời kiếp kiếp, ghi nhớ trong lòng.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1517
Chương 1517