TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 1777 "THẬT SỰ LÀ QUÁ MẤT MẶT!"

Lý Thanh Liên điên cuồng gào thét: "Lão già, tôi không để yên cho ông đâu!"

Lý Thanh Liên đấm ra một quyền, va chạm với dòng khí bộc phát ra từ đầu ngón tay Giáo Phụ!

Ầm!

Lý Thanh Liên bay ra ngoài, lui lại vài chục bước.

...

Giáo Phụ vẫn đứng tại chỗ, rít một hơi xì gà, bình tĩnh nhả một vòng khói: "Chỉ vậy thôi?"

Những người khác hoàn toàn thay đổi ánh mắt nhìn về phía sư phụ của Diệp Bắc Minh.

Khóe mắt Lý Thanh Liên co rút: "Giáo Phụ, ông... đột phá? Làm sao có thể!"

"Khụ khụ..."

Phụt!

Phun ra một bãi máu đen.

"Sư phụ!"

Chu Huyền kêu to.

Diệp Bắc Minh không thể tưởng tượng nổi: "Nhị thập thất sư phụ rốt cuộc đến cảnh giới nào rồi?"

Vừa rồi, nhị thập thất sư phụ tùy tay đánh một chiêu, thế mà khiến Lý Thanh Liên bị thương nặng!

Giáo Phụ mỉm cười: "Chờ con đến rồi sẽ biết thôi, bây giờ có thể làm chuyện của con rồi".

Diệp Bắc Minh giơ ngón tay cái lên: "Sư phụ uy vũ!"

Đôi mắt anh trầm xuống, rơi xuống người Chu Huyền: "Chu Huyền, tao không có ác ý với mày, mày giao ra Thiên Quân Lâu là được".

Chu Huyền thiếu chút nữa tức ói máu!

Như vậy còn không có ác ý?

Đường đường là Thái tử Đại Chu, thế mà bị Diệp Bắc Minh giẫm dưới chân!

Hung hăng vả vào mặt hắn ta ngay trước đám đông!

Như vậy là không có ác ý ư?

Chu Huyền chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào thét: "Đù má!"

Thế nhưng, sư phụ của hắn ta không phải là đối thủ của sư phụ Diệp Bắc Minh, hắn ta chỉ có thể nén giận đáp: "Được!"

"Mọi người nghe đây, từ giờ trở đi, Thiên Quân Lâu chính là tài sản của Diệp Bắc Minh!"

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!

Nhìn Diệp Bắc Minh một cách đầy sâu sắc!

Thái tử gia cũng đành chịu thua!

Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: "Mấy người có thể đi rồi".

Đôi mắt Lý Thanh Liên hiện lên vẻ sắc lạnh: "Đồ nhi, chúng ta đi!"

Chu Huyền vô cùng không cam tâm: "Sư phụ, xin hãy giúp con một lần!"

Lý Thanh Liên lạnh nhạt nhìn hắn ta: "Con còn muốn như thế nào?"

Khuôn mặt Chu Huyền đỏ bừng, gắt gao siết chặt nắm tay, vô cùng bực bội mở miệng: "Sư phụ, xin người hãy ra tay xóa bỏ ký ức của những người ở đây đi!"

"Thật sự là quá mất mặt!"

"Con không muốn để bọn họ nhớ về Thái tử Đại Chu đã từng bị người khác giẫm dưới chân!"

"Nếu những người này ghi nhớ chuyện đó, sơ tâm võ đạo của đồ nhi... sẽ phế đi!"

Đọc truyện chữ Full