Giờ phút này, vẻ mặt Nam Cung Quân toát ra một trận lo lắng: “Ta không sợ không có cách nào rời khỏi nơi này, trong lòng ta đặc biệt lo lắng chính là…”
Thiên Tiêu tôn giả hiểu được ý của Nam Cung Quân.
Nam Cung Quân không mang theo bất kỳ dây dưa nào quyết đoán cắt đứt liên lạc giữa 2 ốc biển nhỏ, chính là vì cắt đứt cơ hội Sở Trần tiến vào cấm địa Thiên Ngoại Thiên.
Nhưng cô vẫn lo lắng, tiểu tử Sở Trần kia sẽ lỗ mãng xông vào.
“Bên cạnh Sở Trần còn có một người con gái, hy vọng cô ta có thể khuyên bảo Sở Trần.” Thiên Tiêu tôn giả cảm thán.
Việc đã đến nước này, bọn họ cũng không có cách nào khác.
Cách đó không xa là trận doanh phái Bắc Đẩu.
Ánh mắt Mộ Dung Luật tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm Nam Cung Quân, theo hắn thấy, là Quân ma nữ triệt đề đoạn tuyệt hy vọng bọn họ rời khỏi cấm địa, nếu như không phải kiêng kị uy lực của cơ quan trận pháp, hắn hận khồng
thề lập tửc đánh chết Quân ma nữ.
“Thần Hồng sư huynh, chúng ta cứ như vậy ngồi chờ chết sao?” Mộ Dung Luật thần sắc cực kỳ không cam lòng, trong nhà hắn còn có vợ đẹp, đang chờ hắn trờ về.
Nếu hắn chậm chạp không về, vậy…
Mộ Dung Luật quả thực không dám tưởng tượng.
Mộ Dung Thần Hồng thở dài một tiếng: “Trừ phi Sở Trần cầm ốc biển nhỏ xông vào cấm địa, hơn nữa tìm được nơi này, thỏa mãn hai điều kiện trên, chúng ta còn có cơ hội rời đi, nhưng mà… Nếu như là ngươi, ngươi sẽ ỏ’ dưới tình huống biết rõ cấm địa nguy hiềm như vậy, mạo hiểm mang theo ốc biển nhỏ xông vào sao?”
Mộ Dung Luật ngây ngẩn cả người, vẻ mặt càng dần dần tuyệt vọng.
Có thể không?
Câu trả lời đương nhiên hay không.
Cho dù để cho hắn lựa chọn một tràm lần, một ngàn lần, một vạn lần, đồi lại là hắn, hắn cũng không có khả năng mang theo ốc biển nhỏ xồng vào.
Huống chi, đối phương chính là thiếu chủ Cửu Huyền, thiên chi kiêu tử, tiền đồ vô hạn, tương lai một mảnh đường thằng, căn bản không thề lấy thân mạo hiểm như vậy.
“Ngươi xem, người của Cừu Huyền Môn so với chúng ta càng thêm hiểu rõ đệ tử của bọn họ.” Ánh mắt Mộ Dung Thần Hồng liếc qua, lắc đầu: “Lý Hoa Thước kia tựa hồ có chút thần trí không rõ ràng, lại chạy đi nghiên cứu một đống xương trắng, càng thêm buồn cười chính là… ngươi xem Ninh lão quỷ, cầm cành cây trên mặt đất không biết vẽ cái gì, còn vừa vẽ vừa nuốt nước miếng, ấu trĩ đến cực điểm!”
Mộ Dung Luật trực tiếp lập người ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu.
Trong hoàn cảnh nghẹn khuất này, mọi người đều có thể phát điên.
Cho nên, lúc này, không ai đi trào phúng Lý Hoa Thước cùng Ninh lão tiên, thậm chí, cũng có người đi theo cầm lấy cành cây, viết trên mặt đất.
Trận doanh Chiến Long Đảo.
“Không còn hy vọng nữa rồi.” Thần sắc của một người uể oải: “Ta còn rất nhiều chuyện chưa từng làm, thế nhưng, đều không có cơ hội.”
“Đừng viết nữa, những điều ngươi viết này, sẽ có người có thế nhìn thấy? Cho dù nhìn thấy, vậy đối phương lại có thể đi ra ngoài sao?”
“Đều tại Quân ma nữ!”
Trận doanh Chiến Long Đảo, sau khi thanh âm này hạ xuống, rất nhiều ánh mắt lại một lần nữa rơi vào trên người Nam Cung Quân.
Hận đến nghiến ráng nghiến lợi.
“Đừng đế cho ta cỏ cơ hội, ta nhất định phải đuối tận giết tuyệt Cửu Huyền Môn!” Một người tức giận gầm nhẹ.
“Nếu như có thể rời khỏi nơi này, ta sẽ nói cho các đệ tử
của ta biết, Cửu Huyền Môn, chính là kẻ thù vĩnh viễn của Chiến Long Đảo.”
“Đừng nghĩ nhiều, cho dù đệ tử Cửu Huyền môn rửa sạch cổ cho ngươi đi chém, ngươi bây giờ cũng không ra được.”
Khuôn mặt Trạm Đông Sơn cũng âm trầm.
Trong lòng hắn là tuyệt vọng.
Giờ này khắc này, Trạm Đông Sơn vồ cùng rõ ràng, bọn họ không có cách nào đi ra ngoài, Chiến Long Đảo cũng không còn.
“Ta thực sự không cam lòng.” Người đàn ông ngồi bên cạnh Trạm Đông Sơn họ Nghiêm, là thủ lĩnh Nghiêm thị của Chiến Long Đảo, Nghiêm Tung Khánh.
Nội tâm Nghiêm Tung Khánh nghẹn một cỗ tức giận, không có cách nào phát tiết ra, cảm giác mình sắp nố tung, theo bản năng liền cầm lấy một tàng đá dưới chân, hung hăng ném ra ngoài.
Vù!
Cục đá bị phá vỡ.
Àm…
Một tiếng chấn động chói tai vang lên.
Viên đá này rõ ràng đập mạnh vào tường vây.
Trong nháy mắt này, không khí xung quanh phàng phất đều trong nháy mắt ngưng đọng lại.
Tròng mắt mọi người đều theo bản nàng phóng đại…
Tim đập như trực tiếp bỏ sót một nhịp.
Một giây sau, cả đám nhao nhao nhảy lên.
“Cẩn thận mũi tên nhọn!”
“Mau tránh ra.”
“Nghiêm Tung Khánh ngươi điên rồi, muốn hại chết mọi người sao?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1537
Chương 1537