Quy Nhất đại SU’ tức giận bại hoại: “Ngươi…nói bậy nói bạ!”
Quy Nhất đại SU’ không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng, nhất thời khiến những người còn lại trợn mắt há hốc mồm.
Trong nhận thức của bọn họ, các đại sư Đạt Ma Sơn, đối mặt với bất kỳ tình huống nào đều là không quan tâm hơn thua, nhưng hiện tại, một câu của Sở Trần liền phá vỡ phòng ngự cùa bọn họ, điều này đại diện cho cái gì?
Sở Trần nói, dĩ nhiên là thật!
“Các ngươi cho rằng, chuyện trên người mình, thật sự không ai biết sao?” Sở Trần cười ha hả, môi như mũi tên nhọn, từng mũi tên bắn xuyên qua trái tim võ giả ba tông, từng câu “bạo liệu” khiến bọn họ có loại cảm giác bệnh tim sắp phát tác, một đám theo bản năng cúi đầu, cầu nguyện đừng để Sở Trần nhìn chằm chằm.
Nam Cung Quân nhìn Sở Trần, khuôn mặt toát ra mỉm cười, cô hiểu ồi.
Sờ Trần biết những chuyện này, là bỏ’i vì lúc các tông quản ốc biển nhỏ nói chuyện, bọn họ cho rằng không ai biết, không biết, thanh âm đều đã truyền đến trong tai Sở’ Trần qua một ố biển nhỏ khác.
Sở Trần càng nói càng cao hứng, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình của mấy vị sư phụ bên cạnh mình, đã xấu hố đến mức sắp làm nát lòng bàn chân của mình.
Lúc ốc biển nhỏ ở trong tay bọn họ, bọn họ cũng nói không ít chuyện bí mật…
Chỉ có điều, lúc này mũi nhọn của Sở Trần chỉ nhằm vào ba tồng.
Dừng một chút, Sở Trần nhìn thoáng qua Mộ Dung Thần Hồng trước mặt: “Ngươi chính là tông chủ phái Bắc Đầu Mộ Dung Thần Hồng, đừng tưởng rằng ngươi thành tù binh, những tâm tư nhỏ nhặt của ngươi ta cũng không tiết lộ ra ngoài, ngươi có phải thương nhớ con gái đảo chủ Chiến Long Đảo hay không? Cho dù là dưới loại tuyệt cảnh này, đều còn nhớ mãi không quên.”
Vừa dứt lời, tròng mắt Trạm Đông Sơn đột nhiên mở to, ngực phập phồng kịch liệt, giận dữ nhìn Mộ Dung Thần Hồng: “Lão tặc!”
Sắc mặt Mộ Dung Thần Hồng đột nhiên đại biến, ánh mắt lóe ra, hổn hển: “Ngươi, đủ rồi, đừng quấy rầy bản tông chủ.”
Nhưng ai cũng nghe ra, ngữ khí Mộ Dung Thần Hồng rất
yếu.
Lần này, Sở Trần ngược lại ngây ngẩn cả người.
Hắn chỉ là nhất thời nói cao hứng, thuận miệng bịa đặt lung tung, muốn dò xét tâm thái của hai đại tông phái, không nghĩ tới, cư nhiên một câu nói phá thiên cơ?
Cái miệng này của mình, phát ra ánh sáng!
Sở Trần thần sắc chân thành nhìn Mộ Dung Thần Hồng: “Mộ Dung tông chủ, thích dũng cảm nói ra, ngươi đường đường là người nắm quyền của phái Bắc Đấu, chẳng lẽ còn không xứng với con gái của đảo chủ Chiến Long Đảo sao? Theo đuổi tình yêu ngọt ngào, cỏ gì sai?”
Vừa dứt lời, Mộ Dung Thần Hồng còn chưa kịp có phản ứng gì, Trạm Đông Sơn đã tức giận huy động trọng xích trong tay, xông lên: “Đi chết đi!”
Trạm Đông Sơn thế tới hùng hồ, trợn mắt nhìn thẳng Mộ Dung Thần Hồng.
Trạm Đông Sơn có mấy đứa con trai, con gái nhỏ nhất, cũng chỉ có một con gái, Trạm Đông Sơn coi là trân bảo trên tay. Trong đầu ông ta vừa nghĩ đến con gái của mình lại bị Mộ Dung Thần Hồng nhó’ thương, liền lửa giận ngút
trời.
Lão tặc!
Tuồi tác của hắn và con gái mình cách nhau ít nhất hai vòng.
Lại còn muốn trâu già gặm cỏ non!
Lão tử một thước giết chết hắn.
Trạm Đông Som không chút do dự giơ trọng thước giết về phía Mộ Dung Thần Hồng.
“Đông Sơn đảo chủ, ngươi nghe ta giải thích.” sắc mặt Mộ Dung Thần Hồng đại biền, Sở Trần cũng rất đúng lúc buông
tay ra, Mộ Dung Thần Hồng ở tỏng lúc tốc độ ánh sáng né tránh công kích của Trạm Đông Sơn.
Ánh mắt Trạm Đông Sơn càng lạnh: “Không nghe!”
Mộ Dung Thần Hồng âm thầm kêu khổ không ngừng, hắn làm sao biết Sở Trần tựa hồ đột nhiên bóp chặt tử huyệt cùa Trạm Đông Sơn.
Lão đầu này này điên rồi!
Nhưng mà, đúng lúc này, phía sau truyền đến thanh âm sâu kín của Sở Trần: “Nói không chừng, Đông Sơn đảo chủ đang khảo nghiệm ngươi.”
Nghe vậy, đồng tử Mộ Dung Thần Hồng co rụt lại.
Đây…
Trạm Đông Sơn thấy thế, càng thêm kiên định lòng tặc của Mộ Dung Thần Hồng, lúc này là một tiếng rống giận, táng cường thế công.
Một màn này khiến tất cả mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm.
“Trần Trần, chiêu này của ngươi là nghĩ như thế nào?” Nam
Cung Quân nhìn Sở Trần.
Khóe miệng sỏ’ Trần nhẹ nhàng giật giật.
“Mấy ngày nay ta ỏ’ Chiến Long Đảo, thu thập một vài tư liệu về Trạm Đông Sơn, cũng biết ông ta có một con gái bảo bối, chỉ là, không nghĩ tới… khụ khụ.” Sờ Trần nhìn phía trước chiến đấu, cảm thán một tiếng, đây xem như là thu hoạch ngoài ý muốn.
“Trần Trần, ngươi quá mạo hiểm.” Lý Hoa Thước trầm giọng nói: “Lấy tiềm lực của ngươi, không nên lấy thân mạo hiếm.”
Tuy rằng không muốn nhìn thấy Sở Trần xuất hiện ở chỗ này, thế nhưng, khi Sở Trần thật sự xuất hiện, trong đáy lòng mạch chủ Cửu Huyền vẫn là rất vui mừng.
Trong miệng trách cứ đương nhiên không tránh khỏi.
“Ta đã gặp ông ngoại, ông nói với ta, chìa khóa để mờ đại điện này là ốc biển nhỏ.” Sở Trần mở miệng.
“Ồng ngoại?” Ninh lão tiên nghi hoặc nhìn Sở Trần.
Bọn họ cũng không biết quan hệ giữa Sở Trần và Thiên Bối lão nhân.
“Thiên Bối lão nhân, chính là ông ngoại của ta.” Sở Trần nhanh chỏng mỏ’ miệng, thừa dịp Đông Sơn đảo chủ cùng Mộ Dung Thần Hồng chiến đấu, Sở Trần nói cho chín vị SU’ phụ lợi hại của sự tình.
Thần sắc chín người cũng nhao nhao ngưng trọng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1545
Chương 1545