Ánh mắt Lý Hoa Thước sáng lên: “Ngươi đến thử xem, ta sẽ làm trợ thủ cho ngươi.”
Nội tâm Lý Hoa Thước cũng không có chút cảm giác khó chịu, nếu đồ đệ có thể gioier hơn thầy, hắn vui mừng còn không kịp.
Tuy nhiên, động tác tiếp theo của Sở Trần đã khiến nụ cười của Lý Hoa Thước ngưng đọng lại.
Sở Trần lại một hơi nhổ bỏ toàn bộ kim châm đâm vào người Mộ Dung Thần Hồng.
Phải biết rằng, với trạng thái hiện tại của Mộ Dung Thần Hồng, kim bạc cắm trên người hắn, chính là vì hắn mà kéo dài mạng sống.
Điều này khồng khác gì trực tiếp rút ống oxy của Mộ Dung Thần Hồng ra.
Động tác của Sở Trần cực nhanh, sau khi rút toàn bộ kim bạc ra, Sở Trần lật tay, lòng bàn tay xuất hiện mấy chục kim bạc dày đặc.
Đột nhiên vận khí, kim bạc bay lên không trung, đồng thời phát ra tiếng ông ông run rẩy.
Rất nhanh, đợt kim bạc này đâm vào trong cơ thể Mộ Dung Thần Hồng.
Đây không phải là Kim Châm Độ Mệnh Thuật.
Lý Hoa Thước nhìn không chớp mắt, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào thủ pháp thi châm của Sở Trần, mỗi một bước, mỗi một chi tiết, đều có loại kích động khiến Lý Hoa Thước muốn hô to huyền diệu.
Người trong nghề trông cửa, người ngoài xem náo nhiệt.
Mộ Dung Luật và các võ giả phái Bắc Đấu đứng ở một bên, nhìn Sở Trần thi châm, trong lòng căng thẳng.
Sinh mệnh của Mộ Dung Thần Hồng hiện giờ nằm trong tay một mình Sở Trần.
Châm cứu, vận khí, chữa bệnh.
Sở Trần thủ pháp cực nhanh.
Ngay cả lý Hoa Thước là người đứng ở đỉnh cao y giới, cũng nhìn mà hoa cả mắt.
Sở Trần thần sắc chuyên chú, đây là thuật trị liệu lớn anh bắt đưực từ trong ánh sáng, lần đầu tiên sử dụng, ngay trên
người Mộ Dung Thần Hồng đang hấp hối.
Khi trị liệu kết thúc, tay sỏ’ Trần đặt lên Mộ Dung Thần Hồng, đồng thời khí tức thấm vào, một lát sau, Sở Trần buông tay, đứng lên.
Đám người Mộ Dung Luật khẩn trương nhìn sỏ’ Trần.
“Thần Hồng thế nào?” Trạm Đồng Sơn vội vàng hỏi.
Sở Trần vừa định trả lời, bỗng nhiên thần sắc toát ra một trận mơ mơ… đây không phải là Trạm Đông Sơn sao? Tại sao hắn lại ở đây?
Trong đầu Sở Trần lập tức toát ra vài dấu chấm hỏi.
Một lúc lâu sau, mới phục hồi tinh thần, mở miệng nói: “Mạng này của Mộ Dung tôngchur, xem như giữ đưực.”
Vừa dứt lời, Trạm Đông Sơn nước mắt lưng tròng, hắn không thể khống chế bắt lấy cánh tay Sở Trần, kích động vô cùng: “Cảm ơn cậu, cảm ơn!”
Sở Trần:???
Ánh mắt Sở Trần theo bản năng nhìn thoáng qua người nằm trên mặt đất…
Không có nhận nhầm, chính là Mộ Dung Thần Hồng a.
Hai người bọn họ không phải nhìn nhau không vừa mắt, còn bởi vì mình thuận miệng bịa đặt một câu nói lung tung đánh nhau sao? Sao bây giờ tình cảm lại sâu đậm như vậy.
Sở Trần tỏ vẻ suy tư không giải thích được.
“Sở Trần, nơi này còn có không ít người bị thương, chúng ta phân công hợp tác, trị liệu cho bọn họ một chút đi.” Lý Hoa Thước mở miệng.
Sở Trần phục hồi tinh thần, nhìn thoáng qua Trạm Đông Sơn, lập tức gật đầu. . Google 𝗇gay 𝒕гa𝗇g — Tг𝑈𝐦𝒕гu yệ𝗇.V𝗇 —
Thầy trò hai người chia nhau họp tác, trị liệu võ giả tứ tồng
bị thương cùng với võ giả đảo vỏ sò.
Cuối cùng, trở lại chỗ mấy vị sư phụ Cửu Huyền Môn.
Ánh mắt Lý Hoa Thước dừng trên người Liêu Thiên Trọng nằm trên mặt đắt, thần sắc ngẩn ra: “Thiên Trọng, mũi tên trên người ngươi vẫn còn.” Trong ấn tượng của Lý Hoa Thước, hắn tựa hồ đã rút tên cho Liêu Thiên Trọng.
Liêu Thiên Trọng quay mặt, không trả lời, tức giận.
“Vần là để ta làm đi.” sỏ’ Trần đi qua.
Nam Cung Quân ngăn anh lại: “Giao cho sư phụ ngươi được rồi, bên kia còn có người đang chờ ngươi.”
Sở Trần theo nhìn ra phương hướng Nam Cung Quân chì…
Thần sắc thoáng cái giật mình.
Nửa hồi, Sở Trần kích động, thân ảnh xông lên, không kịp phanh, trực tiếp ôm Liễu Như Nhạn lên: “Liễu tỷ tỷ, tỷ không sao là tốt rồi!”
Liễu Như Nhạn bị sỏ’ Trần bất ngờ ôm lấy dọa sợ, ngơ ngác, không nhúc nhích.
Một lát sau, Sở Trần mới ý thức được cái gì, thả Liễu Như Nhạn xuống, nhìn Liễu Như Nhạn, cười hắc hắc: “Liễu tỷ tỷ.”
Sờ Trần xuất phát từ nội tâm mừng rỡ, tươi cười không ngừng.
Khi Liễu Như Nhạn lấy thân thề của mình làm đầu mối then chốt của trận pháp, một khắc kia giúp anh ngán cản võ giả tam tông, Sở Trần cảm giác linh hồn của mình sắp nồ tung.
Tình huống lúc đó, anh không thể không lập tức tiến vào đại điện.
Trong cửa luyện tâm, suýt nữa cũng bởi vậy mà tạo thành tâm ma, bị đá ra khỏi cuộc.
Hôm nay gặp lại Liễu tỷ tỷ, hơn nữa bình yên vô sự, trong lòng Sở Trần hoàn toàn buông xuống.
Cùng với Liễu Như Nhạn xuắt hiện còn có Giang Khúc Phong, Giang Khúc Phong một thân thương thế đã cơ hồ hoàn toàn tốt, một thân áo đen, khuôn mặt lãnh khốc, khi Sở Trần nhìn về phía hắn, khóe miệng Giang Khúc Phong lên, thần bí cười một tiếng với Sở Trần.
Sờ Trần:???
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1571
Chương 1571