TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đan Vũ Càn Khôn
Chương 1006: Ba chiêu, ba đao!

Trên thực tế, Tần Phàm không chỉ là thiên tài ở phương diện tăng tiến cảnh giới mà còn biểu hiện ở phương diện lĩnh ngộ võ đạo của hắn. Sau khi hắn đột phá cảnh giơi Võ Thánh, Tần Phàm cảm ngộ võ đạo ngày càng sâu. Hắn phát hiện mình trên phương diện Trù Đạo không có thiên phú cao, cho nên mới bắt đầu kết hợp Đan Đạo cùng Trù Đạo vào làm một.

Vì thế mà một đao kia, kỳ thật cũng có thể xưng là Đan Đao.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn thi triển chiêu thức này.

Tóm lại, hom nay Tần Phám chém ra một thức Địa Đao, coi như không có mang thep lực lượng quy tắc nhưng uy lực bản thân đao pháp so với thời điểm Tần Phàm có cảnh giới Võ Tôn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.

Thậm chí có thể nói đạt tới vũ kỹ Thiên giai đỉnh phong! Vũ kỹ phàm nhân đỉnh phong!

- Hắn làm sao có thể mạnh được như vậy!

Bên kia, Ô Tàng vốn còn trấn định nhưng một đao kia chém tới, sắc mặt hắn cũng phải biến đổi, kịch liệt chấn động.

Địa hỏa hừng hực bốc lên, dùng tốc độ nhanh nhất ngưng tụ lại thành một thanh cự đao hỏa diễm tỏa ra ánh sáng rực rỡ xuất hiện trên bầu trời.

Một đạo ánh đao phô thiên cái địa dài hơn mười trượng mang theo địa chi trầm trọng, kim chi lợi hại, thủy chi cuồn cuộn dùng một loại xu thế không thể ngăn cản được đánh về phía Ô Tàng.

'Đan Trù Đao' thức thứ hai Địa Đao có iu lực so với thức thứ nhất Nhân Đao thậm chí còn mạnh hơn gấp mười lần.

Ô Tàng căn bản không thể tưởng tưởng nổi, không thể tin được!

Lần giao tranh vừa rồi Ô Tàng cảm nhận được Tần Phàm đã là Võ Thánh ngũ cấp, hắn biết rõ Tần Phàm mới đột phát đến cảnh giới Võ Thánh chưa đến một năm, tốc độ như vậy cũng có thể hình dung là yêu nghiệt rồi.

Lại để cho Ô Tàng không thể tưởng được, Tần Phàm bây giờ đã là cảnh giới Võ Thánh ngũ cấp, không chỉ có được quy tắc tiểu thế giới của chính mình, hơn nữa lại có thể phát huy ra thực lực vượt xa Võ Thánh ngũ cấp!

Giờ khắc này, hắn chỉ có thể dùng hai từ nghịch thiên để hình dung về Tần Phầm.

Đối với trận đánh lần này với Tần Phàm, Ô Tàng vô cùng hối hận. Một đao kia của Tần Phàm chém ra, hắn biết mình tuyệt đối không có khả năng chém giết Tần Phàm như lúc ban đầu đã nói. Mà hiện tại hắn có thể cảm nhận được mình không thể nào sống qua ba chiêu!

Đây là chiêu thứ hai! Cường hoành vô cùng!

Có cùng cảm thụ với Ô Tàng, còn có vô số người đang đứng trong Nam Phong thành xem cuộc chiến! Đến lúc này bọn hắn mới hiểu được cái gì là kỳ tích. Đây chính là người mà mỗi lần ngươi làm cho hắn đạt đến cực hạn, hắn có thể từ đó sinh ra kỳ tích đánh vỡ cực hạn!

Không có người nào nghĩ được, Tần Phàm lại có được thực lực khủng bố như vậy!

Ngay cả người của Thái gia cùng Đông Phương gia lúc đầu thấy Tần Phàm vô lễ, nói năng ngông cuồng. Nhưng bây giờ nhìn thức Địa Đao này của Tần Phàm cho thấy thực lực khủng bố của hắn, trong lòng rốt cuộc mới an tâm một ít.

Một đao như vậy đổi là hai người bọn họ cũng không dễ dàng đón đỡ, thậm chí không đỡ được.

Bọn hắn đoán chừng thực lực Ô Tàng có lẽ cũng chỉ ngang bằng với bọn họ mà thôi.

- Chỉ có như vậy mà muốn đánh bại là điều không thể!

Nhưng mà lúc này, Ô Tàng ở trên không trung đột nhiên rống to một tiếng, quay mắt nhìn về phía hỏa diễm đang quang cuồn cuộn giống như muốn đoạt mệnh người kia. Sau đó hắn giơ cao Ô Mộc thiền trượng trong tay lên, cắn răng phun ra một ngụm máu tươi.

Phốc!

Bạn đang đọc chuyện tại

TruyenFull.vn

Máu tươi phun lên thiền trượng, Ô Mộc thiền trượng hiện lên huyết quang, tiếp đó một đầu hung thú toàn thân màu đen nhảy từ trong thiền trượng ra. Đầu hung thú này thân thể do mây đen cuồn cuộn tạ thành, cũng cao lớn khoảng hơn mười trượng, bên trong có huyết quang ẩn hiển. Không những thế lại phát ra khí tức khủng bố, huyết tinh, hung tàn để cho người ta cảm thấy một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc.

- Ô Tàng không ngờ cũng có vũ kỹ mạnh như vậy!

- Cường! Cường! Lúc này đây đến tột cùng là ai sẽ thắng?

Ở bên trong Nam Phong thành, mọi người thấy một màn như vậy đều kinh hô. Rất nhiều người cả cuộc đời này đều chưa thấy qua loại chiến đấu cấp bậc này. Mắt nhìn chăm chú như si mê như say sưa.

Oanh!

Cũng không có phụ lòng mong đợi của mọi người. Ngoài Nam Phong thành, trên bầu trời, Tần Phàm cũng Ô Tàng đồng thời phát ra công kích. Chiêu thức của hai người va chạm vào nhau, trên bầy trời rậm rạp mây đên bắn ra điện quang, thanh âm cực lớn, trực tiếp xé rách tầng tầng không gian.

Tiếng động phát ra to đến mức mà mọi người nghe như một ngọn núi lửa phun trào.

Phàm là những người dưới Võ Sư trong nháy mắt đều chịu ảnh hưởng, cảm giác như lỗ tai bị đâm thủng, sau đó thống khổ ngã nhào trên mặt đất.

Một ít người thực lực không cao, nhưng lại rời thành đến gần trận chiến qua sát thì lại trực tiếp bị một luồng dư âm vô hình ảnh hưởng, trùng kích cho hôn mê. Mà ngay cả quy tắc thiên địa cũng vì lần va chạm này mà dao động. Mà những cường giả Võ Thánh khác đứng xem trận chiến, nếu không phải đứng ngoài ngàn mét thì chỉ sợ đã bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Loại cấp bậc chiến đấu này người bình thường ngay cả khả năng xem cũng không có.

Giao phong trên trời cao không tiếp tục bao lâu, sau đó trong thiên địa đột nhiên hiện ra một đạo quang ảnh, tựa hồ đem trọn bầu trời đêm ở đây chiếu sáng hoàn toàn trong tích tắc.

Mà cùng lúc đó là thanh âm thứ gì đó vị xé rách vang lên. Trong nháy mắt, một ít cường giả có thể chứng kiến, Ô Tàng đứng trên không trung lực lượng toàn thân biến thành một đầu huyết thú dĩ nhiên bị đao quang hỏa diễm của Tần Phàm chém thành hai khúc.

Bồng!

Lập tức từng đám mây đen tiêu tán!

Sau khi huyết thú tan biến, một đao kia của Tần Phàm cũng không có tiêu tán mà vẫn mang theo lực lượng địa hỏa phá tan tầng tầng không gian, dùng một xu thế không cách nào ngăn cản được đánh lên thân thể Ô Tàng!

- Không có khả năng! Ah!

Hai mắt Ô Tàng mở chừng chừng, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu không cam lòng. Rất nhanh tiếng kêu thảm thiết kia vang vọng khắp bầu trời truyền vào tai mọi người.

- Ô Tàng bại sao?

Nghe được tiếng kêu thảm thiết này, không ít người không khỏi cảm thấy động dung. Ai cũng không có nghĩ tới Ô Tàng lại có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy.

Vào lúc đó, mọi người đối với thực lực của Tần Phàm càng thêm xem trọng.

- Cường giả Tần gia Càn Kinh ta nhiều như vậy, hầu như đều chết trên tay hắn. Tần Phàm này quả nhiên có chút môn đạo.

Vào lúc này Tần Quan cũng phải cảm thấy kinh ngạc, chỉ là hắn lại cười lạnh nói:

- Nhưng nếu như chỉ có ngần ấy lực lượng mà muốn so sánh với Võ Thánh cửu cấp vẫn là một chuyện rất xa vời.

Mà khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn chính là Ô Tàng phát ra một tiếng kêu thảm thiết như vậy rồi nhưng chiến đấu vẫn chưa có chấm dứt.

Hỏa diễm đao mang kia muốn đánh lên thân thể Ô Tàng nhưng đúng vào lúc đó, trên thân thể Ô Tàng dĩ nhiên không ngừng xuất hiện hắc vân. Ngay sau đó một cái mai rùa chằng chịt đồ án bao phủ toàn thân hắn.

- Ồ?

Thấy vậy, Tần Phàm cũng phải khẽ kêu một tiếng. Vốn tưởng rằng một chiêu này đã đủ để giải quyết Ô Tàng nhưng hắn vẫn không ngờ được người lại vẫn còn lá bài chưa lật.

Hắn nhìn ra được đồ án trên cái mai rùa của Ô Tàng ẩn chứa lực lượng phòng ngự vô cùng cường hãn. Đến như ẩn mình bên trong cái mai rùa này thì cho dù mình dùng một đao sắc bén đánh tan, dư kình còn lại cũng không thể nào làm thương hắn được.

Quả nhiên, một khác sau.

Bồng!

Ở đằng xa, hỏa diễm đao mang đánh lên cái mai rùa, bỗng nhiến lóe lên ánh lửa. Một chiêu này của Tần Phàm rốt cuộc cũng tiêu tán, cuối cùng vẫn không thể nào hoàn toàn công phá được phòng ngự của Ô Tàng.

- Ha ha ha!

Chứng kiến mai rùa của mình còn chưa có bị đánh bại. Lúc này Ô Tàng đầu tóc rối bời, quần áo rách rưới nhưng vẫn hưng phấn vạn phần cười ra thành tiếng.

- Thực lực của ngươi quả nhiên cường đại, nhưng một chiêu vừa rồi hẳn là một kích cường đại nhất của ngươi. Ngươi vẫn không có cách nào đánh bại ta. Hai chiêu qua rồi, ngươi đã dõng dạc ước hẹn định ra ba chiêu. Hiện tại ta ngược lại muốn nhìn xem chiêu cuối cùng của ngươi như thế nào.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã qua hai chiêu. Còn lại chỉ có một chiêu mà thôi.

Chứng kiến một chiêu vừa rồi của Tần Phàm, kể cả Ô Tàng cũng đều tin tưởng đây là chiêu cường đại nhất của Tần Phàm. Trên thực tế, Ô Tàng cũng thấy được Tần Phàm mới có tu vi Võ Thánh ngũ cấp mà đã có thực lực như vậy đã là nghịch thiên!

Không có khả năng có thể cường đại hơn nữa.

Nhìn mai rùa trên người, đây chính là vũ khí phòng ngự lớn nhất của Ô Tàng, quả nhiên không có làm hắn thất vọng, có thể chống lại được một kích cường đại của Tần Phàm. Hơn nữa hắn có lòng tin cho dù Tần Phàm thi triển lại chiêu vừa rồi, hắn vẫn có thể chống đỡ.

Cho nên thanh âm Ô Tàng không hề che dấu nổi sự đắc ý, khiến cho mọi người trong Nam Phong thành đều nghe được.

Mà mọi người trong Nam Phong Thành nghe được giọng nói của Ô Tàng, rất nhiều người không khỏi tiếc hận lắc đầu. Một số người có nhãn lực đều nhìn ra được, cái mai rùa trên người Ô Tàng kia đã đạt đến cực hạn, chỉ cần Tần Phàm công kích mấy lần nữa là có thể công phá.

Bất quá Tần Phàm lại quá tự tin, dĩ nhiên định ra ước hẹn ba chiêu!

Một khi không cách nào phá vỡ được lực phòng ngự này của Ô Tàng thì Tần Phàm sẽ thua. Dựa theo ước định ban đầu hắn sẽ tự sát tại chỗ.

Nghĩ tới khả năng này, không ít tộc nhân Tần gia Nam Phong còn quyết tâm chiến đấu đều phải biến sắc. Nếu Tần Phàm thua, cho dù không tự sát thì đối với Tần gia Nam Phong cũng là một đả kích rất lớn. Thậm chí có khả năng Tần gia Nam Phong sẽ bị chìm xuống vực sâu.

Thái Văn Thiên cùng Đông Phương Nghiêu đều nhìn nhau, thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương. Bọn hắn chứng kiến Tần Phàm thi triển ra Địa Đao mạnh mẽ như vậy, hai người đều cho rằng Tần Phàm đã nắm chắc chiến thắng trong tay. Nhưng không thể ngờ được Ô Tàng lại còn có con át chủ bài như vậy.

Bọn hắn đồng dạng biết rõ Tần Phàm không thể thua!

Tần Phàm bại đối với hai nhà bọn hắn đều không có cách nào vãn hồi tổn thất!

Vào lúc đó hai người bọn họ còn âm thầm tương lượng có nên sớm ra tay giúp đỡ hay không. Nhưng khi nhìn thấy Tần Quan đang mỉm cười đứng xem cuộc chiến thì bọn hắn đành phải buông tha.

Bọn hắn không phải là đối thủ của Tần Quan!

Cho nên, cuối cùng hai người vẫn phải trông chờ vào Tần Phàm tự mình giải quyết khốn cực.

- Ô Tàng, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?

Nhưng vào lúc này, nghe thấy không ít người trong Nam Phong thành đàm luận như vậy, Tần Phàm lại liếc mắt nhìn Ô Tàng cười lạnh, nhàn nhạt nói:

- Không phải còn có một chiêu sao?

Ô ô.

Lời vừa dứt, trong nháy mắt Vương Trù Đao trong tay Tần Phàm lại chấn động thêm lần nữa. Lưỡi đao chấn động khiến cho không khí kịch liệt chuyển dộng, một mạch xoáy thành hình, từng tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, vang vọng khắp nơi.

Thiên Đao Thức!

Tần Phàm đã xuất ra chiêu thứ ba.

Ông!

Tần Phàm chém ra một đao, chỉ thấy ánh đao lóe lên, giống như mặt trời giữa màn đêm đen kịt. Vào thời khắc này, bầu trời không trăng, không sao nhưng cả trời đêm vẫn bị chiếu sáng.

Thiên Đao ra, Thiên Hỏa hiện!

Đao trảm thiên địa, hỏa phần bát hoang.

Trong hư không không ngừng tràn ra thiên hỏa. Dưới sự đốt cháy của thiên hỏa, tất cả các nguyên tố trong thiên địa đều nhanh chóng ngưng tụ lại, Phong chi phiêu dật, Hỏa chi liệu nguyên, Thổ chi hậu trọng, Kim chi lợi hại, Thủy chi cuồn cuộn, Mộc chi phồn vinh!

Bốn phía xung quanh hình thành một luồng khí xoáy không ngừng gào rít giận giữ khiến cho cả thiên địa phải run rẩy. Trong không gian tầng tầng lớp lớp, giống như hồ nước nhộn nhạo, đao khí như sóng biển dạt dào không ngừng ngưng tụ.

Chậm rãi xuất hiện trong thiên địa, một ánh đao trọng sinh mang theo khí thế kinh người.

Mọi người nhìn đạo ánh đao này xuất hiện thì không ai có thể hình dung được hình dáng lớn nhỏ của nó. Nhưng trên thực tế mọi người lại nhìn thấy hào quang lớn bằng hạt gạo, lại là hào quang vạn trượng. Trong nháy mắt khi chứng kiến ánh đao phô thiên cái địa này, mọi người cảm thấy như cả trời đêm chỉ còn tồn tại mỗi ánh đao này.

Huyền bí, cường hoành không cách nào đoán được!

Mà sau khi đạo ánh đai này xuất hiện. Ngoại trừ Tần Quan và một vài cường giả Võ Thánh ra thì tất cả những người khác đều cảm thấy khó thở! Có người phát hiện vũ khí trong tay mình đang chấn động, nếu không cầm chặt chắc chắn sẽ bay đi mất.

Cái này là Thiên Đao!

Nó bá đạo hơn Địa Đao rất nhiều!

Một đao này! Từ khi đạt đến cảnh giới Võ Thánh đến nay, Tần Phàm chưa hề thi triển qua một lần nào. Đao này là do hắn quán thông ngũ hành, ngưng tụ quy tắc tiểu thế giới trong người, ngộ ra được sự huyền bí trong thiên địa, kết hợp với đan trù mới có thể miễn cưỡng thi triển.

Trên thực tế, hiện tại hắn còn chưa phát huy ra được uy lực chân chính của Thiên Đao.

Nhưng Thiên Đao vừa ra cũng đủ để chấn nhiếp quần hùng!

- Trời ạ! Đây là vũ kỹ gì mà có được uy lực khủng khiếp như vậy.

Mọi người trong Nam Phong Thành thấy đạo ánh đao kia thì ngây ra như phỗng. Nếu như Địa Đao xuất ra còn làm cho mọi người có cảm giác sóng to gió lớn. Nhưng Thiên Đao vừa hiện, bọn họ cảm giác được như dời sông lấp biển..

Tuy mọi người cách trung tâm trận chiến rất xa, cũng không có ở gần phạm vi chiến trường nhưng đã có thể cảm giác được một khí thế khủng bố như vậy. Nếu như trong phạm vi chiến trường, chỉ sợ ngoại trừ cường giả Võ Thánh ra thì ngay cả những cường giả Võ Tôn cũng bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Mà có người tinh mắt lại phát hiện ra, mảnh đất dưới chân hai người Tần Phàm đã bị sụt xuống, có không ít khối cự thạch ở trong phạm vi đó cũng bị hóa thành một phấn.

- Một đao này, chỉ sợ ngay cả Tần Quan cũng không tiếp nổi.

Thái Văn Thiên cùng Đông Phương Nghiêu đều đang ở trong Nam Phong thành xem cuộc chiến. Thấy một đao này của Tần Phàm, hai người nhìn nhau không khỏi cảm thấy lạnh buốt toàn thân.

Đọc truyện chữ Full