Tô Thanh Ca mỉm cười: “Chào anh Diệp Phong, xin hỏi ngài còn có bao nhiêu viên đan dược Thánh phẩm như vậy nữa?”
Diệp Bắc Minh đến đây vì tiền, cho nên không muốn quanh co lòng vòng.
Anh trực tiếp lấy ra một ngàn viên đan dược Thánh phẩm!
"A!"
Tô Thanh Ca và Lôi Mặc Dương hít một hơi lạnh, cả người run rẩy.
Đôi mắt cứ như muốn nổ tung!
"Một... Một ngàn viên đan dược Thánh phẩm?”, Lôi Mặc Dương suýt nữa nhảy dựng lên.
Tô Thanh Ca cũng bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn, hít sâu một hơi mới ổn định được tâm trạng của mình.
Cô ta có chút run rẩy hỏi: "Anh Diệp, ngài... ngài lấy đâu ra nhiều đan dược Thánh phẩm như vậy?"
Đan dược Thánh phẩm vô cùng trân quý!
Càng đừng nói đến đan dược chữa thương Thánh phẩm!
Gần như là một loại quý giá nhất!
Mỗi lần bán đấu giá đều sẽ bị tranh nhau cướp đoạt!
Diệp Bắc Minh lấy ra một lần tận một ngàn viên, sao bọn họ có thể không khiếp sợ được chứ?
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Tự tôi luyện ra”.
"Cái gì?"
Tô Thanh Ca và Lôi Mặc Dương quay sang nhìn nhau.
Lôi Mặc Dương lắc đầu: "Cậu Diệp, ngài đừng nói giỡn!"
"Nghe giọng nói của ngài thì có vẻ còn rất trẻ, là trưởng bối của ngài luyện chế đi?"
Diệp Bắc Minh lười vô nghĩa!
Anh trực tiếp lấy đỉnh Tinh Hà ra!
Sau đó xử lý dược liệu trước mặt hai người.
Tô Thanh Ca sửng sốt một chút, Diệp Bắc Minh muốn làm gì?
Lôi Mặc Dương nhíu mày lại: "Cậu Diệp, ngài muốn luyện đan ở đây ư?"
Diệp Bắc Minh không có giải thích.
Xử lý dược liệu!
Bắt đầu luyện đan!
Mọi hành động đều liền mạch lưu loát!
Nửa giờ sau.
Trong phòng tràn ngập mùi đan dược thơm ngào ngạt.
Ầm!