TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1374

Thực ra… Anh cũng rất yếu đuối.

Lên xe, bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề.

“Bố Trung…Có phải bố đau lòng không, Cổ Cổ xoa giúp bổ nhé?”

Cổ Cổ rất quan tâm nói, đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên ngực Cố Gia Huy rồi ấn nhẹ.

Cố Gia Huy cố gắng cười, nói: “Không sao, bổ rất ổn.

“Cũng phải, cho dù có ẩn thì cũng đâu đến lượt Cổ Cổ chứ, chị Minh Tâm ẩn đi, em ẩn cho ông nội.



Nói xong, cậu nằm tay Minh Tâm đặt lên ngực Cổ Gia Huy.

Sau đó cậu nhào vào lòng Cổ Chí Thành, ẩn vào lồng ngực ông nội.

Hứa Minh Tâm khoác cánh tay anh, cẩn thận dè dặt hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”

“Không sao, đã trôi qua nhiều năm vậy rồi, vết thương cũng nên lành lại rồi. Có em ở bên là đủ, anh đã mãn nguyện lắm rồi.”

“Em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

“Anh tin.

Anh nằm chặt lấy tay cô, kéo cô vào lòng, để cô dựa vào vai mình.

Vì câu nói này, anh cam tâm tình nguyện buông bỏ tất cả hận thủ.

Anh có thể không báo thù, không cần tập đoàn Cổ Linh, không cần J&C

Có thể từ bỏ cả danh vọng tiền tài, nhưng thứ duy nhất không thể buông được là tay của Hứa Minh Tâm.

Nằm lấy tay em, hai ta cùng đi đến cuối cuộc đời.

Chỉ vậy mà thôi.

Ở trên núi lúc này.

Ôn Thanh Vân cầm ô, bình tĩnh đứng trước bia mộ, trong họng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không nói được chữ nào, giống như có miếng bông gòn nhét ở đó, đau đến nhức nhối.

Cô ấy khẽ chớp mắt, một giọt nước mắt nóng hồi lặn xuống.

Cô ấy củi gắm mặt, không dám nhìn vào tấm ảnh, nói: “Cổ Thiện Linh, em quyết định để anh đi rồi. Trong lòng em, anh chết rồi…Lần này là chết thật rồi, cho dù em có cưỡng ép đến đầu thì cũng vô ích rồi.”

“Duyên phận giữa em và anh…cũng nên kết thúc rồi, em không cưỡng cầu nữa. Em sẽ nuôi nấng Cổ Cổ khôn lớn, anh không cần phải lo lắng đâu. Anh cũng đừng cảm thấy mình có lỗi với em, con đường mà em đã chọn thì em sẽ không oán cũng chẳng hận.”

“Cổ Thiện Linh…Chúng ta kết thúc rồi, kiếp sau cũng không muốn kết duyên với anh như kiếp này nữa. Em từng yêu anh, chỉ vậy mà thôi.” Cô ấy thở hắt ra một hơi nặng nề, lau nước mắt nơi khỏe mắt rồi xoay người rời đi.

Bước chân cô ấy có hơi hỗn loạn, chầm chậm bước xuống bậc thềm.

Lúc này, cô ấy đột nhiên cảm nhận được gì đó, vội xoay người lại nhìn.

Đằng sau chỉ có những bậc đã trải dài, và bia mộ vô hồn.

Không có người sống.

Ảo giác sao?

Khóe miệng cô ấy nhếch lên giễu cợt, sau đó xuống núi.

Lúc bóng dáng cô ấy biến mất trong màn mưa, một người đàn ông mặc áo mưa màu đen lặng lẽ xuất hiện không một tiếng động.

Đọc truyện chữ Full