TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1397

Tại một số ngã tư giao điểm trên núi, có một cô gái bị dẫn xuống xe.

Chính mắt cô nhìn thấy người đàn bà trung niên kia một tay giao người một tay giao tiền với người ta.

Một khi cô gái này bị bản vào núi, thì sẽ có đường sống sao?

Cô thường xuyên thấy trên các bản tin trên tivi nói về những cô gái mất tích, trong đó có rất nhiều cô gái bị bắt cóc và bản đi một cách trắng trợn.

Cô nghĩ chuyện này rất xa xôi, nhưng không ngờ nó lại xảy ra trên người cô.



Dọc theo đường đi, người trên xe liên tục bị dẫn xuống, người cuối cùng chính là cô.

Người đàn bà trung liên nhìn cô với ánh mắt sáng chói, giống như bà ta đang nhìn thấy một cây rụng tiền vậy.

“Ông Hoàng, sao lần này ông kiếm được món hàng tốt vậy, da thịt mềm mại tinh xảo như này, chắc chắn sẽ bán được với giả cao, tôi có thể bắt họ trả giả cao hơn “

“Tôi không kiếm được món hàng này là người khác bán cho tôi “Chắc chắc chắc, cô giải ngon như vậy mà người đó không giữ lại bán đi

Người đàn bà muốn sở mặt cô, nhưng Hứa Minh Tâm sơ hải né sang một bên, khuôn mặt cô trấn đầy sự sợ hãi nhìn bà ta.

Bây giờ trong lòng cô đang cầu nguyện, Cố Gia Huy phát hiện ra cô không còn ở đó, nhanh chóng tìm cách đến đây cứu cô.

Nếu đến lúc cô bị bán vào khe núi, rồi kết hôn với người đàn ông nào đó, thì cuộc đời cô coi như chấm dut!

Những điểm dừng chân cuối cùng đã đến, đó là dưới chân một ngọn núi.

Cô ngắng đầu lên nhìn, có thể mơ hồ nhìn thấy vài ngôi nhà trong rừng cây rậm rạp này. ở ngã tư núi có hai người đang đứng đợi ở đó, họ mặc áo khoác màu xanh, hơi giống quần áo thời dân quốc, rất đơn sơ và cũ kỹ, vài vụn dính khắp người.

Một bà già dẫn theo một người đàn ông, khi nhìn thấy bọn họ xuất hiện thì bà ta lập tức vội và nói: “Đã dẫn con dâu của tôi đến chưa?”

“Bà cụ, lần này bà gặp may rồi, bà nhìn cô con dâu tôi tìm cho bà này, cô ta mềm mại như vậy, còn là người đến từ thành phố lớn, tôi lái xe hơn mười tiếng đồng hồ đề dẫn cô ta đến cho bà, bà thích không?”

Người đàn bà trung niên kia cười nịnh nọt, nếp nhăn trên mặt bà ta nổi lên có thể kẹp chết một con ruổi.

Ánh mặt đục ngầu của bà cụ kia rơi xuống người cô, bà ta sửng sở chớp mắt một cái, giống như bà ta thông qua cô nhìn thấy cái gì đó.

“Được trông rất xinh đẹp, trẻ trung và sạch sẽ…

Bà ta duỗi tay ra định sở cô một cái, nhưng lại bị tên buôn người kia cản lại.

Bà cụ kia lập tức nhận ra có chuyện gì đó không đúng, bà ta nói: “Làm sao vậy? Không phải tôi đã đưa cho các người chín mươi tỷ rồi đây? Cô dâu này chính là của tôi!”

“Bà nhìn cô ta xinh đẹp như vậy, mà chỉ đáng chín mươi tỷ thôi à? Tôi cũng mất một số tiền lớn để tìm được cô gái này, vậy nên ít nhất phải tra một trăm năm mudi ty.”

“Một trăm năm mươi tỷ. Tôi kiếm ở đây ra được nhiều tiền như vậy? Tiền vốn làm nhà tôi cũng đưa cho bà rồi!”

Sắc mặt bà già trắng bệch run môi nói.

Đọc truyện chữ Full