Một chạy một đuổi, rất nhanh Tần Phàm đã bay ra khỏi miệng núi lửa. Hắn có thể chứng kiến Bạch Diệp Lam Tâm Thảo đã bị hái đi, mà đại xà màu trắng cũng đã bị giết chết. Theo dấu vết đánh nhau tại hiện trường mà nói, không lớn lắm, xem ra đầu đại xà kia bị thực lực tuyệt đối giết chết.
Có thể thấy được lão nhân phía sau thực lực quả nhiên không kém.
- Bồng!
Ngay sau đó lão nhân kia đã dùng tốc độ cực nhanh đuổi tới.
- Tiểu tử, giết chết thiếu gia nhà ta ngươi không còn cơ hội lưu mạng sống, nên chịu phận bất hạnh đi!
Vừa truy lão giả vừa không ngừng nói.
Tần Phàm lưu ý lão đầu kia trong lúc phi hành toàn thân đều bao bọc trong một loại kình khí đặc thù, cả người thoạt nhìn thật giống như một viên đạn pháo, tốc độ cực nhanh, cho dù hắn có được Chu Tước Dực nhưng chỉ nhanh hơn đối phương được một ít mà thôi.
- Ngày đó Mạc Lợi đảo chủ từng chính miệng đồng ý trước cuộc chiến thiên tài của thần đảo ta sẽ không có việc gì, các ngươi dám ra tay đối với ta, chẳng lẽ không sợ bị đảo chủ bệ hạ trách tội xuống hay sao?
Tần Phàm vừa bay tới vừa bình tĩnh nói.
- Kiệt kiệt, ngươi cũng không cần lấy tên của Mạc Lợi đảo chủ tới dọa lão phu, trách thì cứ trách ngươi dám rời khỏi Mạc Lợi Thành. Lão phu luôn theo dõi ngươi đi tới Tàng Long bình nguyên này, cho dù là Mạc Lợi đảo chủ cũng khó thể quản được địa phương xa xôi như vậy huống chi bên ngoài luôn đồn đãi chính là Vân gia muốn giết ngươi trước tiên. Ngươi vừa chết, những người khác sẽ chỉ hoài nghi Vân gia mà thôi!
Lão giả cười lạnh nói.
- Nguyên lai ngươi là người của Thiên La thành!
Nghe vậy đôi mắt Tần Phàm co rụt lại, sau khi cuộc thi đấu vòng loại kết thúc, kỳ thật hắn đã biết chuyện mình giết chết La Phong đã bị lộ ra, chỉ là khi đó hắn cảm thấy thật kỳ quái vì sao bên ngoài đồn đãi là Vân gia muốn giết hắn, nhưng lại không nghe chút tin tức nào về Thiên La thành.
Cho nên hắn cũng không nghĩ tới Thiên La thành đã mưu đồ báo thù từ trước, hơn nữa còn muốn giá họa cho Vân gia mà thần không biết quỷ không hay.
- Ngươi có biết cũng vô dụng, dù sao ngươi cũng sẽ thành người chết. La Phong thiếu gia chính là đệ nhất thiên tài trăm năm của Thiên La thành chúng ta, không thể tưởng được lại chết trong tay của ngươi, cho dù thành chủ không hạ lệnh lão phu cũng hận không thể đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
La gia lão giả âm trầm quát, quát xong kình khí trên người đột nhiên bùng nổ, tiếp theo bám lên một tầng hỏa diễm, làm tốc độ của hắn nhất thời tăng lên không ít.
- Quả nhiên là chó biết cắn người thì sẽ không sủa ah…nhưng mà ta muốn đợi xem kịch vui đi!
Nhìn thấy lão giả theo đuổi phía sau không bỏ, trên mặt Tần Phàm hiện lên nét cười lạnh thản nhiên. Tiếp theo khi đối phương nghĩ tới sắp đuổi kịp hắn, trong nháy mắt hắn tăng nhanh tốc độ, hướng ngọn núi lửa thứ hai Thiên Ưng sơn bay đi.
…
Trên Thiên Ưng sơn.
Lúc này một lão nhân mặc áo xám đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá ngay miệng núi lửa, hắn nhắm mắt, hơi thở vững vàng an tường. Mái tóc hắn xám trắng, nhưng sắc mặt thập phần hồng nhuận, nhìn ra được tinh khí thật sung túc. Mũi hắn lại giống như mũi ưng, làm cho người ta thoạt nhìn có cảm giác như có một đầu lão ưng đang sừng sững trên đỉnh núi.
Chung quanh thân thể hắn có một loại năng lượng hỏa hồng sắc ngưng tụ quấn quanh lưu động, oánh oánh sáng ngời, kình lực sâu không lường được, cả người có vẻ vô cùng thần bí quỷ dị.
Ông!
Đúng ngay lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy trên người truyền tới ba động thần bí, sau đó mở bừng hai mắt, hai đạo quang mang lợi hại bắn ra, giống như một đầu lão ưng vồ mồi, ánh mắt xuyên thấu sương mù xuyên qua không gian nhìn phía chân trời.
- Là ai dám động Yêu Hỏa Diễm Liên của bổn tọa!
Rất nhanh trong miệng hắn phát ra tiếng giận dữ rít gào, thanh âm mang theo lực xuyên thấu cực mạnh, từ Thiên Ưng sơn lan tràn khắp trong phạm vi trăm dặm, toàn bộ yêu thú không nhịn được đều lạnh run.
Yêu Hỏa Diễm Liên hắn đã phát hiện ở mười năm trước, trong lúc đó hắn còn từng chuyển vận năng lượng của mình bồi dưỡng cho nó, vốn hắn dự tính trong đoạn thời gian này sẽ hái về, nhưng bởi vì cần ở lại trên núi tu luyện một môn bí kỹ cho nên mới chậm lại một chút thời gian, nhờ vậy mới khiến cho Tần Phàm chiếm được tiện nghi.
Hiện giờ bí kỹ của hắn vừa mới luyện xong, không ngờ chợt phát hiện lông chim ấn ký mình lưu lại nơi đó bị người động vào, hơn nữa còn bị người mang theo trên người hướng theo Thiên Ưng sơn chạy tới.
Điều này tự nhiên làm cho hắn vô cùng giận dữ.
Tiếp theo lão giả áo xám mạnh mẽ bật dậy.
Hắn nhìn tới phương xa, hai tay giang ra, sau đó hóa thành một đôi cánh thật lớn, cơ hồ che phủ trời đất, tiếp theo dùng một loại tốc độ thật khủng khiếp phóng lên cao.
Gió mây thổi nhanh qua người hắn, lôi quang quấn quanh thân thể hắn không ngừng chớp động, hắn phi hành cực nhanh, thậm chí có thể dùng từ nhanh như tia chớp mà hình dung, dù Tần Phàm nhìn thấy cũng phải cảm thán không sánh bằng.
Ước chừng ngoài ngàn dặm, ngay khi lão giả áo xám bắt đầu khởi hành, Tần Phàm liền mơ hồ cảm ứng tới.
Hắn quay đầu nhìn lão giả La gia càng lúc càng gần ở phía sau, bắt đầu xoay chuyển ý niệm thật nhanh.
Text được lấy tại Truyện FULL
Đây tự nhiên là kế hoạch đã chuẩn bị sẵn của hắn.
Trên thực tế khi hắn vừa nhìn thấy lông chim thần bí kia, trong lòng đã hiện lên ý tưởng xua hổ nuốt lang.
Hắn từ miệng của Tử Văn Độc Long Thú mà biết được trong ba tòa núi lửa trong đó Thiên Ưng sơn có một đầu yêu thú thất cấp thật lợi hại, tên là Thiên Ưng lão nhân, thực lực cường đại, hơn nữa bởi vì luôn sinh hoạt trên núi lửa cho nên lông chim có lực đề kháng cực cao đối với hỏa diễm.
Mà hắn nhặt được lông chim ở chỗ Yêu Hỏa Diễm Liên chính là loại lông chim có tính chất chịu nhiệt thật đặc biệt, yêu thú có được lông chim đặc thù lại có thực lực cường đại như vậy, tại Tàng Long bình nguyên cũng không có mấy người.
Ngoài ra hắn vừa tiếp xúc tới lông chim liền cảm giác được bên trên lưu lại ấn ký như có như không, cho nên hắn suy đoán rất có thể liên hệ tới chủ nhân của nó cố tình bỏ lại.
Tổng hợp những dấu hiệu đó, Tần Phàm suy đoán tám chín phần mười chính là Thiên Ưng lão nhân, cho nên hắn cố tình chọn phương hướng này bay đi là vì muốn dẫn dụ lão giả La gia.
Tiếp tục bay về phía trước, chờ khi cảm giác được Thiên Ưng lão nhân chỉ cách hắn còn chưa tới mười dặm, hai mắt hắn bỗng dưng ngưng tụ lại.
Hắn lấy thêm một cánh hoa Yêu Hỏa Diễm Liên, lại nhìn thoáng qua La gia lão giả đuổi theo phía sau, trực tiếp buông cánh hoa, cho gió thổi bay đi, mà thân hình của hắn lại nhanh chóng bay xuống dưới.
- Tiểu tử, còn muốn dùng loại phương pháp này kéo dài thời gian? Vô dụng! Ta thật muốn nhìn xem ngươi còn được mấy miếng Yêu Hỏa Diễm Liên sử dụng!
Lão nhân La gia không khỏi hiện lên tia cười trào phúng, cánh hoa kia đón gió bay tới, hắn muốn tiếp lấy căn bản không cần tốn bao nhiêu thời gian.