Donald nghe được lời nói này, cánh tay đang may cũng dừng lại, hơi ngạc nhiên ngước mắt nhìn về phía Cố Gia Huy,
Cổ Thành cũng nhìn ông ta, điểm đảm cười. Ông ta đầy kính lão, hỏi: “Nhóc con cậu còn hiểu biết về thiết kế sao?”
“Thật ra tôi không hiểu, tôi là thương nhân, suy nghĩ rất tầm thường. Kiểm được rất nhiều tiền, cũng đã từng làm không ít chuyện xấu. Nhưng… một người đàn ông không tốt giống như tôi đã tìm được người phụ nữ yêu trọn một đời. Tôi cũng biết chuyện cũ của ông chủ, ông chủ yêu tha thiết người vợ đã mất, nhiều năm cũng không lập gia đình mà đi đến con đường thiết kế áo cưới “
“Cũng là bởi vì trước khi người vợ yêu quý của ông mất đã mặc chiếc áo cưới do ông thiết kế “
“Tôi cũng muốn hợp tác với ông chủ để thiết kế một chiếc áo cưới tặng cho vợ chưa cưới của tôi. Tôi muốn cô ấy thoát khỏi sợ hãi, thoát khỏi phiền não, thoát khỏi cuộc sống này đây mai đó, thoát khỏi những tháng ngày không lo nghĩ. Cũng mong cô ấy khỏe mạnh, hi vọng trời mưa cô ấy có dù, trời tối thì có đèn, quan trọng nhất chính là vẫn luôn có tôi làm bạn trên đường.”
Anh nói ra một đoạn này, trong lòng rất bình thản, đáy lòng cũng không sóng lớn tràn bờ gì. Nhưng quả thật lại là suy nghĩ từ sâu trong lòng anh, Anh không muốn sục sôi cuồng nhiệt gì cả, chỉ muốn tình cảm này nở theo thời gian âm thầm đến khắc cốt ghi tâm
Muốn bên cô đi hết đời này, kiếp sau vẫn sẽ đến tìm cô như cũ, đối xử tốt với cô chỉ thế mà thôi.
Donald nghe được lời nói này thì có hơi cảm động.
Tuổi trẻ bây giờ đều quá nóng nảy, hôn nhân của nhà quyền thế, hoàng gia lại tràn đầy các loại màu sắc, ông ta làm nhà thiết kế áo cưới được nhiều năm như vậy rồi cũng là lần đầu tiên gặp được người trẻ tuổi thủ vị như vậy.
“Nhóc con, áo cưới của tôi cũng không rẻ, cậu phải suy nghĩ cho thật kĩ đó.”
“Nếu như dùng tiền cho người phụ nữ của mình cũng không nỡ như vậy có thích hợp không?”
Cố Gia Huy vừa cười vừa nói, biết Donald đã nhân nhượng, áo cưới kia chắc cũng được rồi.
“Được rồi, vậy tôi cần phải lấy ra thứ chôn giấu rồi. Cũng không tính là thiết kế mới, là bộ váy dùng để cưới người tôi yêu lúc trẻ. Mặc dù bà nhà tôi qua đời sớm, nhưng chúng tôi cũng đã sống chung gần bốn mươi năm rồi. Trong bốn mươi năm chúng tôi giúp đỡ nhau trong hoạn nạn, ân ái đến bạc đầu, cũng coi đã hiểu “Tôi giúp cậu thiết kế lại, cậu cũng tự mình ra tay, như thế nào?”
“Đây coi như là ông chủ chúc phúc sao?” .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Không chỉ là tôi mà cũng là lời chúc phúc của bà nhà tôi. Vật kia… là thứ bà ấy thích nhất, cũng là thứ tôi hài lòng nhất. Tôi từ một thanh niên đang sung sức, biến thành người đàn ông có gia đình, toàn bộ đều nhờ vào bộ áo cưới đó đó. Người trẻ tuổi, đường còn rất dài, bây giờ phải biết trân trọng người ở trước mắt, con đường tương lai chắc chắn sẽ tốt.” Donald chân thành chúc phúc mà nói.
Bảng thiết kế rất nhanh có thay đổi một số chi tiết nhỏ, dựa theo kích thước của Hứa Minh Tâm.
Cũng thêm vào rất nhiều thiết kế thêu, phù hợp với thẩm mỹ của người phương Đông.
Tác phẩm của Donald đều do chính bản thân ông ta dùng từng đường kim mũi chỉ tạo ra cũng có khi kéo dài đến tận ba năm.
Nhưng lần này lại đơn giản hơn rất nhiều, đoán chứng chỉ cần hai tháng thì sẽ có thể làm xong.
Cũng không phải sản phẩm làm lâu thì tốt làm thời gian ngắn thì không dồn hết tâm sức.
Lại thêm hôn lễ của anh lại vô cùng gấp gáp, vào ngày mùng một tháng chín, cũng không có thời gian để anh thiết kế thêm một lần nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1652
Chương 1652