‘Yêu một người, cơ thể và trái tim mãi mãi chỉ thuộc về một người duy nhất.
Lucia không hề trả lời, cửa phòng bất ngờ bị mở ra, người quản gia trực tiếp bước vào.
“Cô ba, ông chủ dặn tôi mời cô ra chào hỏi khách khứa…”
Lời còn chưa nói hết, lập tức đứng trơ người ra.
“Ông chủ, có chuyện lớn rồi!”
Người quản gia phản ứng lại quát mảng vội vàng bỏ đi Cố Gia Huy nghe vậy, trong lòng trùng xuống, lập tức hiểu được thủ đoạn Lucia.
Anh quay người lại, dùng một tay bóp cổ cô ta, liếc mắt giọng lạnh lùng nói: “Cô dám dùng thủ đoạn với tôi?”
“Em yêu anh nên em mới phải làm như vậy”
“Tôi không cần tình yêu của cô, từ lâu chuyện của hai chúng ta đã là không thể rồi!”
Giọng nói của anh trầm và khàn, mang theo sự tức giận.
Những chữ này, từng chữ từng chữ một vô cùng rõ ràng, như là đang nhắc nhở Lucia về sự thật tàn khốc này.
“Em không tin! Em và anh là một đôi trời sinh, Hứa Minh Tâm là cái gì chứ?”
Lucia gào thét, xé quần áo của anh.
Cố Gia Huy biết lúc này không có thời gian để ở đây đôi co với cô ta, điều quan trọng là phải mau chóng rời đi, nếu như bị người khác nhìn thấy, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Anh dùng sức đẩy Lucia ra, đang định bước rời đi thì có người đã đến đây.
Người đến không phải là Antonio, mà là Hứa Minh Tâm và Diên.
Sau khi tìm ở một vài chỗ, rốt cuộc cũng tìm được chỗ này.
Vừa vào cửa, lập tức thấy trên mặt đất là một mớ hỗn độn.
Trên mặt đất đều là quần áo của hai người.
Cơ thể Lucia trần trồng năm trên giường, mà quần áo của Cố Gia Huy cũng xốc xếch, áo sơ mi cũng chưa kịp gài nút.
Trên người anh là một mùi rượu nồng nặc phát ra, có thể là do say rượu rồi làm loạn.
Trên đường đến đây bản thân cô đã tự nhủ, chuyện này không phải là thật, nhất định là một âm mưa của Lucia.
Nhưng mà tận mắt nhìn thấy chuyệt đầu óc cô quay cuồng, ngay lập tức ti như bị đâm ngàn nhát dao, từ từ rỉ máu.
Đây đều là sự thật…
“Minh Tâm”
Cố Gia Huy cau mày thật chật, nhìn gương mặt trăng bệnh của cô, lập tức biết được cô đã hiếu lầm.
Anh vội vàng bước chân tới chỗ cô, nói: “Mọi chuyện không như em nghĩ đâu”
Nhưng mà..này, Giống như Hứa Minh Tâm đang sợ hãi, bước lùi về sau một bước.
“Anh đừng nên bước tới đây”
Cô gấp gáp nói từng chữ, anh thanh sợ hãi và lộn xộn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1710
Chương 1710