Sắc mặt cô bé tái nhợt, ngây thơ mà hỏi Ôn Thanh Vân: “Mẹ ơi… Cái gì gọi là con hoang?”
Ôn Thanh Vân đứng ở tại chỗ, nghe được lời này, cô ấy giống như bị sét đánh ngang tai.
Cô ấy vẫn luôn cho rãng mình có thể kiên cường đối phó với nó, nhưng nhìn đến hai mắt Gố Cố như muốn lã chã chực khóc kia, bộ dáng bất lực đáng thương, lúc này cô ấy mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Cô ấy có thể không có người yêu, nhưng con của cô ấy không nên chịu những điều này.
Cô ấy xông lên trước, gắt gao mà ôm lấy cô bé, nước mắt đầy mặt.
“Cố Cố, thực xin lỗi, mẹ vô cùng xin lỗi con.
“Mẹ… Con hoang… Có phải có nghĩa là không có bố hay, là đứa trẻ không rõ lai lịch…
Chỉ là con có bố mà, vì sa bọn họ lại mắng con như vậy cơ chứ? Con cũng không dám đi đến trường học, mẹ Cố Cố muốn kìm nước mắt, không khóc nữa.
Bởi vì cô bé biết, nếu mình vừa khóc, mẹ cũng sẽ rất buồn theo.
Chỉ là cô bé không thể khống chế được, nước mắt lắng lại rồi rơi xuống không một tiếng động.
Ôn Thanh Vân nghe được lời này, nghẹn ngào không thôi, cổ họng có có vạn lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Chuyện của người lớn quá phức tạp, yêu và hận.
Cô bé còn nhỏ đến như vậy, làm sao lại có thế nghe hiểu được?
Cô bé chỉ biết mình hẳn là có bố và mẹ, nhưng cô bé làm sao lại có có thể biết, bố của cô bé đã sớm không còn yêu cô bé.
Không có tình yêu thì không thể níu giữ hai người bên nhau.
“Con hận bố hay sao?”
“Con… Con không biết…”
“Cố Gố, lời mẹ muốn nói kế tiếp với con, có thể con nghe sẽ không hiểu, nhưng mà con ohair nhớ kĩ mỗi một chữ con đều phải nghiêm túc nhớ kỹ. Lúc mẹ có con, bố quả thật rất yêu chúng ta, nhưng bố cũng bị bệnh, bệnh giống như Cố Cố. Bố con đã chịu đủ tra tấn, bất đắc dĩ rời đi” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Nếu như để cho Cố Cố lựa chọn, con hy vọng một người bố còn sống rời đi hay vẫn là một người bố đã chết đây?”
“Cái gì gọi là chết…”
“Chết… Chính là biến mất không thấy, giống như việc bố con biến mất sáu năm này, chính là biến mất cả đời”
“Không cần!” Cố Cố tức khắc sợ hãi lên, liên tục xua tay hết lần này đến lần khác.
Cô bé tình nguyện có một người bố còn sống rời đi, ít nhất vẫn còn tồn tại, có thể nhìn thấy thông qua TV.
Một khi đã chết… như thế nghĩa là sẽ rời khỏi mình vĩnh viễn.
Ôn Thanh Vân thấy cô bé nghe hiểu, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô ấy tiếp tục nói: “Vậy con muốn biết vì sao mà bố rời khỏi mẹ saoƒ “Vi sao mà lại… không cân chúng ta?” Cố Cố khổ sở nói.
“Bố không phải là không cần chúng ta, nếu như mẹ xảy ra chuyện, bố vẫn sẽ tới giúp mẹ.
Cố Cố nếu như muốn gặp bố, cũng có thể.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1884
Chương 1884