“Không có, nói rất đúng.”
“Thực ra sau khi bọn họ trở nên ưu tú rồi, có thể sẽ không thích anh nữa. Bây giờ bọn họ rất mù quáng, không rõ rốt cuộc mình thích cái gì, anh giống như là một chong chóng chỉ hướng gió, có người dẫn đầu, sẽ có người đi theo gió. Đợi sau khi bọn họ bình tĩnh lại, trở nên tốt hơn, cũng sẽ biết rõ hơn mình thích cái gì. Đến lúc đó thì đã không thèm để thầy Kính Đình vào mắt nữa rồi, không có con gái theo đuổi anh nữa, anh đừng có khóc đấy nha”
“Cô là đang nói người khác hay là đang nói chính mình, bây giờ cô cũng đủ nở hoa rồi, cũng hiểu được mình thích cái gì chưa?”
Bạch Thư Hân nghe thấy câu này, hơi ngơ người ra.
Cô căn bản không liên tưởng đến chính mình, vì vậy nghe thấy những câu này có chút hoảng hốt.
Lập tức, cô liền phản ứng lại, thoải mái mà nói: “Anh nhìn bộ dạng của tôi đi, giống như là hiểu được mình thích cái gì chưa?”
“Trong lòng cô có đái cô mà nói, là ngoài tâm với”
Thiệu Kính Đình có một loại sức quyến rũ rất đặc thù, từng chữ từng câu đều đâm thẳng vào tim cô, nhìn thấu hết toàn bộ mọi thứ rồi.
Cô nhìn anh ấy, trái tim hơi siết chặt, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười “Là người đàn ông lần trước, đúng không?”
“Là anh ấy… cũng không hoàn toàn là anh ấy”
Mạc Ngôn hay không phải là Mạc Ngôn, không phải là anh, từ đầu đến cuối cô đều phân biệt rất rõ chưa từng nhầm lẫn.
“Rồi cũng phải buông bỏ thôi.”
“Làm sao mà buông?”
“Một loại trách nhiệm khác, trách nhiệm của cô đối với người khác, sẽ kiềm chế lại tình cảm của cô. Hoặc là cô cô độc cả đời, để có thể tiếp tục yêu người này cả đời. Nếu như cô chọn lập gia đình, sinh con cái, thì trên lưng cô sẽ phải chịu trách nhiệm với đạo đức. Nếu như cô tùy ý chọn đại một người, thì chắc cô đã chọn từ sớm rồi, nhưng cô không làm thế, một mình chữa vết thương, chứng tỏ đạo đức của cô là đúng”
“Tam quan của đương nhiên thì không phải nói rồi, nhà tôi là ba đời làm cách mạng đấy, tôi không làm được ra mấy chuyện thất đức. Nhưng… người đàn ông đó, là tôi tự tay đẩy đến bên cạnh người khác, anh ấy hận tôi… vì vậy ấy, bây giờ đều là tôi đang suy nghĩ ngông cuồng. Anh nói đúng, trách nhiệm lớn hơn bất cứ thứ gì, tôi sẽ nhanh chóng tìm được một trách nhiệm thuộc về mình thôi.”
“Chuyện đó… rất khéo, tôi cũng chưa tìm thấy được trách nhiệm của bản thân mình” Thiệu Kính Đình có chút không được tự nhiên mà nói, giọng nói có chút run rẩy.
Bạch Thư Hân vỗ võ bờ vai anh: “Chó độc thân, yên tâm đi, sau này chị sẽ bảo vệ cho cậu!”
Thiệu Kính Đình: “..”
Không nghe ra ý của anh ta sao?
Bạch Thư Hân thực sự không nghĩ nhiều như vậy, dù sao đối với người hàng xóm này, mới chỉ có duyên gặp mấy lần mà thôi.
Đã thổ lộ cho tim đập nhanh rồi, cô cũng chỉ xem anh ta như là một cái hốc cây mà thôi, căn bản không nghĩ tới những khả năng khác.
“Được rồi, hôm nay tốt xấu gì cũng đã giúp cậu một việc lớn, mời tôi ăn cơm đi, cũng sắp mười một giờ “Được, đi thôi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2092
Chương 2092