Cậu ta run rẩy, lùi lại bước theo bản năng, nhưng thấy Hứa Minh Tâm không có ý làm hại mình nên cậu ta cũng không Sợ nữa.
Cậu ta tò mò nhìn bụng cô, kìm lòng không đặng mà đưa tay SỜ SỜ.
Sờ một cái lại rụt về.
Lá gan to hơn một chút, lại sờ một cái.
Hình như cậu ta chưa bao giờ thấy một người phụ nữ có cái bụng to như vậy, vừa tò mò vừa sợ hãi mọi thứ xung quanh, cẩn thận dè dặt mà thăm dò.
“Cậu muốn uống nước?”
Cậu ta nghe không hiểu cô nói gì, gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Trước tiên, dù thế nào cậu cũng ngồi xuống uống trà đi đã. Tôi còn có bánh hoa tươi, cậu có muốn thử không?”
“Ăn xong, tôi sẽ đưa cậu về, cậu bị bệnh rồi phải ngoan ngoãn trị bệnh, không được chạy lung tung nhé.”
Cậu ta như hiểu như không lời Hứa Minh Tâm nói, đi theo sau cô.
Ngồi xuống bàn, cậu ta rất vui khi nhìn thấy bánh hoa liền bắt đầu ăn, cũng không quan tâm đến cái miệng đã bị phỏng đến sưng đỏ.
“Cậu tên gì?”
“Viên” Cậu ta nghĩ ngợi một lát rồi nhả ra một chữ.
“Thanh Viên”
“Thanh Viên? Vậy họ của cậu là gì?”
Cậu ta ngơ ngác lắc đầu.
Sau đó cười ngu ngơ chỉ: “Cái này… ngon lắm! Tôi thích cái này, nhà tôi cũng có một vườn hoa hồng to lắm!”
Đúng lúc này, hai nhân viên bảo vệ vội vã rời đi trước đó quay lại, nhìn thấy Thanh Viên liên vô cùng kinh ngạc.
“Cô chủ, cô mau đến chỗ chúng tôi đi, cậu ta chính là người to gan dám đột nhập vào đây để ám sát đó!”
“Cái gì cơ?” Hứa Minh Tâm bối rối đứng dậy.
Thanh Viên nhìn thấy bọn họ cũng sợ đến run rẩy, chui thẳng xuống gầm bàn, nắm chặt lấy gấu áo Hứa Minh Tâm.
“Bọn họ… bọn họ là người xấu, bọn họ muốn đánh tôi!”
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây… đây không phải người bệnh sao?”
Cô tưởng rằng Thanh Viên chỉ là một người bệnh đơn thuần ở khu khác, không ngờ cậu ta lại là người không có ý tốt, còn đào một cái lỗ chó để đến đây.
“Tôi… tôi chỉ muốn về nhà, chỗ này chính là nhà của tôi.
Nhà tôi cũng có… cũng có những con số lộn xộn như này, cũng có lỗ chó, cũng có vườn hoa hồng..” Thanh Viên nói một cách đáng thương.
Những con số hỗn độn? Là tường phòng lửa có mật mã ư?
Hứa Minh Tâm tốn rất nhiều công sức mới biết được cậu ta không phải là người xấu, chỉ là lạc đường mà thôi.
Cậu ta quả thực là một đứa ngốc, bác sĩ phán đoán tuổi của cậu ta khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, nhưng tuổi về mặt tâm trí, tâm thần của cậu ta chỉ mới mười tuổi.
Không thể kiểm tra được là do bẩm sinh từ khi ở trong bụng mẹ đã thấy hay sau này lớn lên mới vậy.
Thanh Viên rất nhạy cảm với các con số và ký hiệu, trong mắt cậu ta, bất kỳ đoạn mã phức tạp cũng đều có thể bẻ khóa một cách dễ dàng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2191
Chương 2191