TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 3012 "CẬU LẠI CHỌC CHUYỆN GÌ RỒI?"

"Chính xác!"

Vô Thủy Kiếm Hoàng tán thưởng gật đầu, tiện tay vứt Diệp Bắc Minh xuống đất: "Quỳ xuống, dập đầu!"

"Tôi cho cậu chết thoải mái!"

"Ha ha ha ha!"

Diệp Bắc Minh cười to: "Tôi quỳ cái đệch ấy!"

"Diệp Bắc Minh tôi chỉ quỳ bố mẹ sư phụ, ngay cả trời đất cũng đéo quỳ!"

"Chỉ là một tên cảnh giới Chúa Tể, tính cái thá gì? Lại bảo tôi quỳ xuống? Ông cũng xứng?"

Tạch!

Ánh mắt kính nế của tất cả mọi người rơi xuống người Diệp Bắc Minh!

Gần như chẳng có ai còn có thể có khí phách như vậy khi đối mặt với cảnh giới Chúa Tể!

Vô Thủy Kiếm Hoàng hài hước bật cười: "Thú vị đấy, chỉ tiếc mạnh miệng là vô dụng!"

"Nếu đã vậy, cậu đi chết đi!"

Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Ông cho rằng tôi sợ chết?"

Chỗ sâu nhất của điện Chân Võ.

Gương mặt xinh đẹp của Sở Sở hiện lên vẻ lo lắng: "Chị, mau cứu anh ta đi!"

Vẻ mặt Sở Vị Ương vô cùng lạnh lùng: "Quy củ của nhà họ Sở, không thể quấy nhiễu sự vận hành của thế giới Vũ Nội!"

"Bao nhiêu người đang xem, em muốn để chị trái với quy củ?"

Sở Sở nắm chặt lấy cánh tay Sở Vị Ương: "Chị, nếu anh ta chết rồi, ai sẽ đi tìm tháp Càn Khôn Trấn Ngục chứ?"

Sở Vị Ương lạnh nhạt đáp: "Diệp Bắc Minh không phải là ứng cử viên duy nhất, tên Diệp Càn Khôn kia cũng không tệ!"

"Chị!"

Sở Sở nôn nóng dậm chân, rơi nước mắt: "Em không muốn để anh ta chết đâu!"

Cùng lúc đó, Vô Thủy Kiếm Hoàng nhìn thoáng qua bốn người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên!

"Luôn có thứ khiến cậu sợ hãi!"

"Nếu tôi làm bốn người bọn họ chết trước mặt cậu, không biết cậu có biết sợ hay không?"

Ông ta vừa dứt lời này, khuôn mặt Diệp Bắc Minh đỏ lên: "Ông dám!"

Vô Thủy Kiếm Hoàng mỉm cười: "Xem kìa, vẫn có thứ làm cậu sợ!"

"Cậu càng sợ điều gì, tôi càng khiến cậu mất đi thứ đó!"

"Nhớ kỹ, bốn người phụ nữ này chết vì chính cậu!"

Nói xong, bàn tay năng lượng nâng lên, nghiền ép về phía bốn vị sư tỷ Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên!

Nếu một chưởng này rơi xuống, bốn người chắc chắn hóa thành bãi sương máu!

Trong cổ họng Diệp Bắc Minh phát ra tiếng rít gào như thú dữ: "Đệch! Vô Thủy Kiếm Hoàng, ông dám làm tổn thương đến các cô ấy!"

"Tôi cam đoan nhất định sẽ giết hết tất cả những người có quan hệ với ông!"

Vô Thủy Kiếm Hoàng gật đầu: "Được đấy, tôi chờ cậu!"

Bàn tay năng lượng rơi xuống nhanh hơn!

"Mẹ kiếp!"

Diệp Bắc Minh hoàn toàn phát điên: "Thiêu đốt, thiêu đốt tất cả tinh huyết!"

Ngay lúc Diệp Bắc Minh chuẩn bị thiêu đốt tất cả tinh huyết, đánh một trận sống chết!

Trong đầu anh chợt vang lên một giọng nói: "Nhóc, cậu làm gì hả? Điên rồi sao!"

Thân thể Diệp Bắc Minh run lên: "Tiểu Tháp! Mau ra tay!"

..

..

"Nhóc, cảnh giới Chúa Tể!"

"Cậu lại chọc chuyện gì rồi?"

Một người một tháp, cùng chung ý thức.

Tất cả những gì xảy ra gần đây lần lượt hiện lên!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức hiểu ra hết thảy: "Nhóc, bản tháp đang say giấc nồng, đột nhiên bị đánh thức bởi quyết định thiêu đốt tinh huyết của cậu!"

"Cho nên, dù bản tháp có ra tay, cũng chỉ có thể ra tay một lần!"

"Trừ phi cậu chắc chắn giết được người này, nếu không, sau khi bản tháp ra tay, lần này sẽ thật sự lâm vào giấc ngủ say vĩnh cửu!"

..

Đọc truyện chữ Full