“Cố Gia Huy, chúng ta mới kết hôn được một năm rưỡi thôi mà anh đã bắt đầu chê em cố ý gây chuyện rồi đúng không?”
“Hứa Minh Tâm, em thật quá đáng. Cái gì ra cái đó, anh không có chê em” “Anh nói em quá đáng?”
Cố Gia Huy: “..”
“Sao anh lại không nói gì? Có phải là anh không còn lời nào để nói với em nữa rồi hay không?”
“Anh không có.”
“Không có? Không có thì tại sao anh không nói nhiều thêm?”
“Anh vừa nói với em rồi đó, lời nói của anh trong cái nhà này đã sớm không có giá trị rồi” Người đàn ông nào đó rầu rĩ nói, cái lỗ tai dưới móng vuốt của cô bị nhéo đến mức đỏ bừng và nóng ran lên.
“Anh bắt đầu than phiền rồi à? Có phải anh cảm thấy em là mụ đàn bà đanh đá không?”
“Không có!”
“Anh nói lớn tiếng như thế làm gì? Tai em không bị điếc, anh đang quát em đúng không?”
Đến lúc này Cố Gia Huy mới nhận ra một điều, vào thời điểm phụ nữ cãi nhau, mạch não của họ hoạt động không bình thường chút nào.
Anh cũng đã phạm vào điều cấm ky lớn của đàn ông, đó là không được nói lý lẽ với phụ nữ. Bởi vì loài sinh vật mang tên phụ nữ này không có lý lẽ gì cả, chính họ mới là chân lý tối cao.
Cũng do đầu óc anh hồ đồ, nhất thời bị kích thích bởi chuyện của mẹ.
Anh không hề tranh cãi nữa.
Thấy anh không cãi nhau với mình nữa, Hứa Minh Tâm cảm thấy không còn gì thú vị nữa. Hiếm khi mới có dịp cãi nhau với anh vui thế cơ mà.
Cô tiếp tục bới lông tìm vết.
“Sao anh không nói nữa? Em đã biết đàn ông đều hay thay lòng đổi dạ mà. Anh đã bắt đầu chán em…”
Cái miệng nhỏ nhắn của cô líu ríu không ngừng. Cô còn chưa kịp nói xong thì không ngờ người đàn ông đã bất ngờ ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
Cô mất cảnh giác lao vào vòng ôm ấm áp của anh.
Cô giật mình, mọi lời nói như nghẹn lại trong cổ họng, không thốt nên được một chữ nào.
Cô ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn vào gương mặt quá đỗi choáng ngợp kia.
Cố Gia Huy cũng nhìn cô. Bốn mắt giao nhau, bầu không khí dường như có chút mờ ám.
Trước khi cô kịp phản ứng lại, anh đã cúi người, áp đôi môi mỏng của mình vào khuôn miệng đang hé mở của cô.
Hôn xuống…
Một nụ hôn mãnh liệt và nóng bỏng đột nhiên ập đến khiến trái tim cô chợt rối bời. Mặt hồ như bị một hòn đá ném vào, gây ra những gợn sóng lăn tăn kéo dài mãi không tan.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2348
Chương 2348