“Đụng phải cái gì rồi sao?”.
“Tròng trành ghê thật”.
“Sao tôi cảm thấy giống như máy bay chậm lại vậy?”.
Bọn họ nhìn quanh, đầu óc mù mịt.
Lúc này, cửa phòng điều khiển được mở ra, vài nhân viên tổ lái sợ hãi chạy tới.
Những dòng khí mãnh liệt lan ra từ trong đó.
Bọn họ vô cùng ngạc nhiên, muốn hỏi gì đó thì đột nhiên cảm giác mất trọng lực ập đến.
Vù!
Người trên máy bay lại nghiêng ngả, nhiều vật phẩm trên máy bay bay lên lơ lửng…
Những người không biết võ công như Cận Cối, Cận Cường ngã xuống sàn toác đầu chảy máu, hết sức chật vật.
Cận Dao thì khí vận đan điền, hai chân bám chặt xuống sàn, vững như Thái Sơn.
“Máy bay đang rơi!”.
Cận Dao hô lên.
“Cái gì? Máy bay rơi?”.
“Sao… Sao có thể như vậy?”.
“Sao đang yên lành mà máy bay lại rơi?”.
Bọn họ hoảng sợ, sắc mặt cắt không còn giọt máu.
Cận Dao lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Ông ta nhìn chằm chằm nhân viên tổ bay đang giữ chặt ghế, quát hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Máy bay gặp chướng ngại rồi sao?”.
“Không… Không phải, trước mặt máy bay có người…”.
Cơ trưởng run rẩy hét lên.
“Có người?”.
Cận Dao sửng sốt, đang định đi tới phòng điều khiển thì "ầm!" một tiếng vang to.
Sau đó cả máy bay rung chuyển, thân máy bay nứt ra.
Người nhà họ Cận bị chấn động nôn ra máu, một vài người tố chất cơ thể không tốt thì ngất xỉu tại chỗ.
Trong máy bay vô cùng hỗn loạn.
Cận Dao ý thức được gì đó, vận khí kình đánh nát thân máy bay, phá máy bay ra ngoài.
Ầm!
Máy bay bị ông ta đánh thủng một lỗ lớn, người bay đi như mũi tên, vững vàng đáp xuống đất.
Máy bay rơi xuống một khu vực hoang vu ở ngoại ô sân bay.
Cận Dao nhìn quanh, lập tức nhìn thấy một bóng người ở phần đầu máy bay.
Đầu máy bay lõm vào trong, một người đàn ông đang chậm rãi buông phần đầu máy bay ra, sau đó cơ thể như lông hồng chậm rãi đáp xuống máy bay.
“Tay không chặn máy bay?”.
Cận Dao run rẩy, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Lúc này, người nhà họ Cận lảo đảo bò ra khỏi máy bay.
Trên người ai nấy đều dính máu, vô cùng chật vật.
“Mọi người không sao chứ?”.
Cận Dao khẽ hỏi.
“Không… Không có gì đáng ngại…”.
“Mọi người đều chưa chết?”.
“Trời ạ, máy bay rơi từ trên cao xuống mà không nổ?”.
“Đúng là kỳ tích!”.
Nhìn máy bay còn có thể xem là hoàn chỉnh ở phía trước, người nhà họ Cận đều sửng sốt. Nhất là nhân viên tổ bay, ai cũng như nhìn thấy quỷ.
Cận Dao lại hạ giọng: “Không phải máy bay rơi từ trên trời xuống, mà là bị người đó chặn lại”.
“Chặn?”.
Người nhà họ Cận sửng sốt, ai cũng tưởng mình ngã ngu người, tai nghe không rõ.
“Anh hai, anh nói vậy… là ý gì?”, Cận Cường sửng sốt hỏi.
Cận Dao không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm phía trước.
Những người khác nhìn theo ánh mắt ông ta.
Một người đàn ông mặc Âu phục tướng mạo như thiên thần đi tới từ phần đầu máy bay.
“Thần y Lâm!”.
Cận Cường, Cận Thiếu Long và những người khác lập tức la lên.
Thần y Lâm là nhân vật làm mưa làm gió ở Giang Thành, có thể nói gương mặt anh thường xuyên lên trang nhất của Giang Thành. Người nhà họ Cận còn lạ gì người này nữa?
“Anh hai, vừa rồi ý anh là… máy bay của chúng ta… bị thần y Lâm… dùng tay không chặn lại ngay trên trời sao?”.
Cận Cường run rẩy, nói lắp.
Cận Dao nặng nề gật đầu.
Những người khác đều kinh hãi.
Tay không chặn máy bay!
Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Người này là thần tiên chăng?
Cận Thiếu Long không khỏi run rẩy.
Hắn biết thần y Lâm xuất hiện ở đây với mục đích gì!
Cuối cùng hắn cũng hiểu người được vô số người Giang Thành truyền tụng này rốt cuộc đáng sợ đến thế nào…
“Cận Thiếu Long là ai?”.
Lâm Chính chậm rãi bước đến, bình thản hỏi.
Cận Thiếu Long sợ đến mức liên tục lùi lại.
Cận Cối vội vàng tiến lên, đánh liều nói: “Thần y Lâm, tôi là bố của Thiếu Long, để tôi nói chuyện với cậu!”.
“Thế à?”.
Lâm Chính lạnh nhạt quan sát Cận Cối một lượt, gật đầu: “Lát nữa hẵng nói”.
Dứt lời, anh nhìn sang Cận Dao: “Người của tôi là ông giết phải không?”.
“Là tôi giết! Sao hả? Thần y Lâm đúng không, cậu muốn trả thù cho họ hay sao?”.
Cận Dao không hề hoảng loạn, ngược lại vẻ mặt đầy sâu xa, nheo mắt nói.
“Ông đã thoải mái thừa nhận như vậy thì chuyện này dễ rồi”.
Lâm Chính gật đầu, sát ý lập tức dâng lên, cất bước đi tới.
“Thần y Lâm, cậu muốn giết tôi sao?”.
Cận Dao lại cười khẽ: “E rằng tôi cho cậu mấy lá gan, cậu cũng không dám động vào tôi!”.
“Ông nói cái gì?”.
Lâm Chính dừng bước, nhíu mày.