Cận Dao không ngừng giãy giụa, nhưng mặc cho ông ta dùng sức thế nào cũng vô ích.
Cận Dao tin chắc.
Thần y Lâm ở trước mặt mình thật sự là Lục Địa Thần Tiên!
Lần này Cận Dao mới hiểu ra mình đã sơ ý.
Lục Địa Thần Tiên là người thế nào, sao lại vì vài ba câu của mình mà từ bỏ?
Cận Dao nghiến răng, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Lâm Chính bước tới từng bước, từ trên cao nhìn xuống Cận Dao, sát ý lan tràn trên mặt anh.
“Thần y Lâm!”.
Lúc này, Cận Cối chạy tới quỳ trước mặt Lâm Chính, chắp tay nói: “Thần y Lâm, mọi lỗi lầm là do tôi, tôi dạy con sai cách, tôi quản giáo em trai không nghiêm. Xin cậu tha cho em trai tôi, tôi sẵn sàng lấy mạng của tôi ra đổi lấy mạng của em trai tôi, cầu xin cậu!”.
Nói xong thì dập đầu xuống đất.
“Anh cả?”.
Cận Dao mở to mắt, không tin được nhìn Cận Cối, vành mắt ươn ướt.
Ông ta không ngờ người anh cả mà mình luôn coi thường lại đứng ra cầu xin cho mình trong lúc nguy cấp…
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Cận Cối, sau đó đi đến trước mặt ông ta, đỡ ông ta dậy.
“Thần y Lâm, cậu đồng ý rồi sao?”.
Cận Cối kích động hỏi.
Lâm Chính lắc đầu.
Vẻ mặt Cận Cối cứng đờ.
“Ông là một người anh tốt nhưng không phải một người bố tốt, con trai ông như vậy là do cách giáo dục của ông thất bại”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Hơn nữa, vì sao khi em trai ông giết người của tôi, ông không ngăn cản? Đợi tôi giết em trai ông, ông mới quỳ xuống cầu xin… Không cảm thấy nực cười sao?”.
“Thần y Lâm, tôi thử ngăn cản em trai tôi rồi nhưng không có hiệu quả. Tôi không biết võ, không ngăn cản được”.
Cận Cối giàn giụa nước mắt.
“Thế à?”.
Lâm Chính liếc nhìn Cận Cối vẫn đang cúi rạp mình dưới đất, bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy, tôi có thể nể mặt ông”.
Cận Cối nghe vậy lập tức mừng rỡ.
“Tôi chỉ giết Cận Dao và Cận Thiếu Long, những người khác tôi sẽ giữ mạng cho họ”.
Lâm Chính lại nói.
Dứt lời, Cận Cối há hốc miệng.
“Không!”.
Cận Thiếu Long ngây người, toàn thân run lẩy bẩy, hoảng loạn hét lên: “Bố! Cứu con! Cứu con với… Con không muốn chết! Con không muốn chết…”.
Cận Cối há hốc miệng, không nói được câu nào.
Tình hình bây giờ không nằm trong tầm khống chế của ông ta nữa.
Ông ta không ngăn cản được Cận Dao thì sao có thể ngăn được thần y Lâm?
“Chuyện đến nước này, tôi không còn gì để nói. Thần y Lâm, tôi biết là Thiếu Long không đúng, tôi… tôi sẵn sàng chấp nhận phương án của cậu, nhưng tôi xin cậu có thể để tôi nói với Thiếu Long vài câu được không? Hai bố con tôi muốn nói vài câu cuối cùng, cầu xin cậu đấy thần y Lâm!”.
Cận Cối lại cúi mình thật sâu.
Lúc này, ông ta như già đi mấy chục tuổi, hai bên tóc mai xuất hiện vài sợi tóc trắng.
Lâm Chính nhìn khuôn mặt đầy thương tang của người bố ấy, nhẹ nhàng gật đầu.
Cận Cối gian nan quay người, đi về phía Cận Thiếu Long.
“A Cối! Ông điên rồi! Nó là con trai ông! Ông để nó chết vậy sao? Rốt cuộc ông nghĩ gì vậy?”.
Người phụ nữ bên cạnh chạy tới trước, la hét, tiếng la hét vô cùng nhức tai.
“Cút!”.
Cận Cối tát vào mặt người phụ nữ kia.
“Nếu không phải bà nuông chiều nó thì có xảy ra tai họa như ngày hôm nay không? Thiếu Long làm sai thì phải chịu trách nhiệm!”.
Cận Cối nghiêm nghị quát, hai mắt đỏ lên.
Người phụ nữ che miệng ngã ngồi xuống đất, gào khóc.
Cận Cối không quan tâm đến bà ta nữa, bước chậm rãi về phía Cận Thiếu Long, đưa tay xoa gương mặt trắng bệch của hắn, khàn giọng nói: “Con trai, dũng cảm lên, biết không?”.
Cận Thiếu Long nghe vậy thì hoàn toàn suy sụp.