Cơn đau kịch liệt khiến Cận Thiếu Long suýt thì ngất đi, vết cắt trên hai cánh tay không ngừng tuôn máu, trông vô cùng thê thảm.
Lâm Chính chuyển động ngón tay, vài cây châm khí bay ra, đâm vào cơ thể của Cận Thiếu Long.
Máu lập tức ngừng chảy.
Cận Thiếu Long cũng khôi phục được một ít.
Hắn ngước khuôn mặt trắng bệch lên nhìn Lâm Chính đầy ngạc nhiên.
“Anh có phục không?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi phục, phục rồi, cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn!”.
Cận Thiếu Long vội vàng đáp lại, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Cận Cối cũng hoàn hồn, lập tức quỳ xuống dập đầu, kích động hô lên: “Thần y Lâm, cảm ơn cậu không giết con trai tôi! Đại ân đại đức của cậu, Cận Cối suốt đời khó quên! Suốt đời khó quên!”.
Mặc dù Cận Thiếu Long đã đứt hai tay nhưng dù sao cũng giữ được mạng.
Điều này đối với Cận Cối mà nói đã đủ rồi!
“Chuyện này chưa có kết quả, tuy tôi không giết Cận Thiếu Long, nhưng không có nghĩa tội nghiệt của Cận Thiếu Long đã chuộc xong. Tôi muốn Cận Thiếu Long đến bệnh viện thủ đô tạ tội với Tô Dư và Tô Tiểu Khuynh, cầu xin hai người họ tha thứ. Còn Cận Cối, tôi muốn ông thông báo cho những người tham gia vào việc này, nói bọn họ đi theo Cận Thiếu Long đến chuộc tội. Nếu có ai không đến xin Tô Dư và Tô Tiểu Khuynh tha thứ, tôi sẽ giết cả nhà người đó, rõ chưa?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Cận Cối nghe vậy liên tục gật đầu: “Thần y Lâm yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay. Nhà họ Cận chúng tôi sẽ không rời Giang Thành, sẵn sàng ở lại Giang Thành nghe theo sự dạy bảo của thần y Lâm, chịu sự quản thúc của thần y Lâm!”.
“Ừ!”.
Lâm Chính gật đầu, xem như đã cảm nhận được thành ý của hai bố con Cận Cối mới quay người, đi về phía Cận Dao.
Cận Cối sửng sốt: “Thần y Lâm, cậu…”.
“Cận Dao với Cận Thiếu Long là hai chuyện khác nhau. Tôi có thể tha thứ cho Cận Thiếu Long nhưng không thể tha thứ cho Cận Dao! Ông ta dám giết người của tôi, bất kể là ai cầu xin, tôi cũng sẽ không tha cho ông ta!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Đám người Cận Cối nghe vậy lập tức á khẩu.
“Tên họ Lâm kia, con mẹ nó, cậu có bản lĩnh thì giết tôi đi! Tôi sợ cậu sao? Để tôi xem cậu giết tôi rồi, Dương Hoa của cậu có sống yên được không!”.
Cận Dao gào lên mắng chửi, lửa giận tràn đầy.
Lâm Chính nghe vậy, ngồi xổm xuống trước mặt Cận Dao, đưa tay lấy điện thoại trên người ông ta.
“Ông ỷ vào Thương Minh, đại hội và Liệt Hỏa Thần Tông nên mới không sợ tôi sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Phải thì sao?”.
Cận Dao gào lên.
“Vậy được!”.
Lâm Chính ném điện thoại đến trước mặt Cận Dao, đột nhiên vung tay đánh ra.
Ầm!
Một chưởng đánh mạnh vào lưng Cận Dao.
Phụt!
Cận Dao phun ra máu, toàn thân tiết ra nhiều khí tức.
Cứ kéo dài một lúc như vậy, cả người Cận Dao như quả bóng da xì hơi, ngã xuống đất, không thể động đậy.
Một lúc sau, ông ta mới dùng giọng yếu ớt gào lên: “Cậu… Cậu dám… phế võ công của tôi? Tôi… Tôi phải giết cậu! Liệt Hỏa Thần Tông nhất định sẽ không buông tha cho cậu!”.
“Thần y Lâm!”.
Cận Cối ở phía sau cũng vội vàng tiến lên, quỳ dưới đất, run rẩy nói: “Thần y Lâm, không phải tôi cầu xin cho em trai tôi, thực sự là cậu làm như vậy sẽ chuốc rắc rối cho cậu!”.
Lâm Chính quay đầu nhìn ông ta.
“Thần y Lâm có điều không biết, em trai tôi vừa được thăng chức hữu hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Tông, địa vị ở Thần Tông siêu phàm. Cậu phế bỏ võ công của nó, Liệt Hỏa Thần Tông chắc chắn sẽ không tha cho cậu!”.
Cận Cối khó xử nói.
Lâm Chính không tiếp lời, mà là đưa điện thoại đến trước mặt Cận Cối, bình tĩnh nói: “Tôi cho ông một cơ hội, gọi đi”.
“Cậu… Cậu đừng hối hận…”.
Hai mắt Cận Dao tràn ngập lửa giận, cầm điện thoại bấm số gọi đi.
Tút tút.
Điện thoại reo vài lần, sau đó một giọng nói khản đặc trầm thấp vang lên.
“Hữu hộ pháp, không phải ông xin nghỉ về quê thăm người thân sao? Lúc nào quay về? Trong tông môn còn nhiều việc cần ông xử lý, đừng ở ngoài quá lâu!”.
“Tông chủ… Tôi… Tôi sợ là không về được Thần Tông nữa rồi!”.
Cận Dao yếu ớt nói: “Võ công của tôi bị phế, tính mạng lơ lửng! Xin tông chủ… nhất định phải trả thù cho tôi!”.
Lời này vừa nói ra, người bên kia điện thoại kinh ngạc.
“Ai to gan vậy? Ngay cả hữu hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Tông mà cũng dám động? Nói đi! Ai phế võ công của ông? Tông chủ tôi nhất định không tha cho kẻ đó!”.
“Là tôi!”.
Không đợi Cận Dao lên tiếng, Lâm Chính đã đáp lại.
“Cậu là ai?”.
Người bên kia điện thoại im lặng một lúc, lạnh lùng hỏi.
“Thần y Lâm ở Giang Thành!”.
“Thần y Lâm? Hừ! Đúng là trong núi vắng hổ khỉ xưng vương! Thần y Lâm, có phải cậu nghĩ cậu xưng vương xưng bá ở mảnh đất nhỏ như Giang Thành lâu rồi là cảm thấy trên đời này không còn ai trấn áp được cậu không? Ngay cả hữu hộ pháp của tôi mà cũng dám động! Cậu nghĩ Liệt Hỏa Thần Tông này không trị được cậu sao?”.
Người bên kia điện thoại tức giận quát.
“Là hữu hộ pháp của ông gây hấn trước, ông ta giết người của tôi…”.
“Được rồi, tôi không muốn nói nhiều với cậu!”.
Không đợi Lâm Chính nói xong, người ở bên kia điện thoại đã mất kiên nhẫn quát lên: “Tôi cho cậu thời gian một ngày. Ngày mai trước khi mặt trời lặn, cậu phải đích thân đưa hữu hộ pháp tới Liệt Hỏa Thần Tông cho tôi. Ngoài ra, cậu cũng phải đích thân tạ tội trước mặt tôi, cậu phế bỏ võ công của hữu hộ pháp, tôi phế võ công của cậu không quá đáng chứ? Thần y Lâm, tôi nghe nói cậu có bối cảnh chính phủ, tôi nể mặt chính phủ Long Quốc cho cậu một cơ hội. Nếu cậu không trân trọng, dù là trên trời dưới đất cũng không có ai cứu được cậu!”.
“Nói vậy là nếu tôi không đến Liệt Hỏa Thần Tông…”.
“Liệt Hỏa Thần Tông sẽ dốc hết lực lượng đến Giang Thành tìm cậu tính sổ!”.
Người bên kia điện thoại quát.
Lâm Chính im lặng.
Suy nghĩ trong chốc lát, anh gật đầu: “Được, ngày mai trước khi mặt trời lặn, tôi nhất định đến!”.
“Thức thời! Cậu phải mang theo thành ý và sự hối lỗi của cậu đến đây, đây là cơ hội duy nhất của cậu!”.
Nói xong, ông ta cúp máy.
Lâm Chính thản nhiên nhìn điện thoại, rơi vào suy tư.
Cận Dao cười lớn.
“Thần y Lâm, thế nào? Cậu đã biết thái độ và thủ đoạn của Liệt Hỏa Thần Tông rồi chứ? Ha ha ha ha, cậu dám phế võ công của tôi? Làm vậy cũng là phế bản thân cậu! Tôi nói rồi, Liệt Hỏa Thần Tông không dễ cho cậu chọc giận! Ha ha ha ha…”.
Tiếng cười điên cuồng vang vọng bốn phía.
Nhưng Lâm Chính như không nghe thấy.
Anh lấy điện thoại ra gọi đi.
Chẳng lâu sau, điện thoại được kết nối.
“Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng. Liên minh Thanh Huyền và Dương Hoa tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một. Tất cả mọi người hãy gác lại tất cả nhiệm vụ hiện nay, trang bị vũ khí đầy đủ, tập hợp ở Giang Thành ngay trong đêm! Trưa mai phải tập kết xong…”.
Lâm Chính nghiêm túc nói, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng và dữ tợn.
Sau khi cúp máy, Lâm Chính hờ hững nhìn Cận Dao, hỏi bằng giọng lạnh băng: “Liệt Hỏa Thần Tông của các ông… ở đâu?”.