Những người này không phải là người Dương Hoa.
Họ ăn mặc rất kỳ lạ, có người mặc cổ trang, có người mặc áo giáp, trong tay ai cũng cầm thanh đao sắc bén, ý chí chiến đấu ngùn ngụt, khí tức đáng sợ đến mức dọa người.
Một vùng tối đen có cả hơn mấy ngàn người.
Chỉ cần đứng đó là đủ để khoe ra khí thế của mình, nhưng điều khiến đám người Mặc Trần phải khiếp sợ chính là khí tức mà họ toát ra, có thể nói là thâm sâu khó dò.
“Những người này là ai?”
Mặc Trần run rẩy, trợn to mắt nhìn người ngoài cửa sổ hỏi.
Ông ta là người của đại hội, võ công cao cường.
Nhưng ông ta nhận ra mình thế mà lại không thể nhìn thấu đa số những người tụ tập trên quảng trường này.
“Các vị, mong các vị lượng thứ, hôm nay Học viện chúng ta có sự kiện đặc biệt phải giải quyết, nếu mọi người không khám bệnh thì nhanh chóng rời khỏi đây”.
Trang chủ Vân Tiếu bước đến, khẽ nói.
Lúc này mấy người Mặc Trần mới hoàn hồn, nhìn trang chủ Vân Tiếu.
Thế nhưng chỉ một ánh mắt đã khiến hai chân Mặc Trần mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.
“Ông là ai?”
Mặc Trần vô thức nói.
Trang chủ Vân Tiếu nhíu mày, hơi khó hiểu nhìn mọi người: “Các người đến khám bệnh à?”
Mặc Trần mấp máy môi, cảm thấy cổ họng hơi khô.
Ông ta rất muốn nói nhưng khí tức trang chủ Vân Tiếu toát ra quá mạnh.
Người bình thường không thể cảm nhận được khí tức này, nhưng Mặc Trần cũng được xem là người có năng lực ở đại hội, có thể quen với những khí tức khiến thế tục kinh hãi.
“Trang chủ, đừng quấy rầy khách”.
Lúc này Lâm Chính bước ra, lạnh nhạt nói.
“Chào minh chủ”.
Trang chủ Vân Tiếu lập tức chắp tay lại nói.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: “Còn bao lâu nữa thì đại quân đến?”
“Thưa minh chủ, một nửa đại quân đầu tiên đã rời khỏi vực Diệt Vong, ngoài nhóm quân tiến công này, quân tiền tuyến đã vượt qua Xuyên Lĩnh, dự kiến sẽ hoàn thành tập kết vào tối nay”.
Trang chủ Vân Tiếu báo cáo.
“Người quá nhiều, bảo họ tập hợp ở ngoài Giang Thành. Nhớ kỹ, đừng gây náo loạn, đội ngũ tập hợp xong, lập tức lái đến Liệt Hỏa Hải”.
Lâm Chính nói, sau đó đi ra khỏi tòa nhà đi về phía đám người bên ngoài.
Trang chủ Vân Tiếu đi sát theo sau.
Nhìn thấy thế, Mặc Trần toát mồ hôi.
“Những người này đều là người vực Diệt Vong à?”
Mặc Trần thầm lau mồ hôi, quay đầu hỏi.
“Không, không rõ”.
“Chẳng phải người vực Diệt Vong đều hung hãn lắm sao?”
“Rốt cuộc đó là nơi nào? Hơn nữa hình như lúc nãy nghe người kia gọi thần y Lâm là minh chủ, anh ta là minh chủ của một liên minh ư?”
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, bàn tán với nhau.
Sắc mặt Mặc Trần rất khó coi, không nói gì.
Lúc này Bạch Họa Thủy bỗng lấy điện thoại ra, gọi cho một số.
“Bạch minh chủ, bà gọi cho ai thế?”
Mặc Trần hỏi.
“Người ở Xuyên Lĩnh”.
Mặt Bạch Họa Thủy rất nghiêm túc, thấp giọng nói.
Đám người Mặc Trần lập tức phản ứng lại, vội nói: “Đúng đúng, Bạch minh chủ, bà mau hỏi xem có bao nhiêu người vực Diệt Vong đã tới phân bộ Xuyên Lĩnh”.
“Nếu có gần mười ngàn người thật thì chúng ta phải báo cáo với đại hội, phải ngăn chuyện này lại”.
Mấy người Mặc Trần chỉ nghĩ thực lực của Lâm Chính chỉ dựa vào Dương Hoa, nếu dựa vào mấy người này thì gần như không thể chống lại Liệt Hỏa Thần Tông.
Nhưng nếu Lâm Chính có được thực lực đáng sợ từ trong vực Diệt Vong thì tình hình sẽ gay go.
Bạch Họa Thủy không tiếp lời, cầm điện thoại dặn dò vài câu, người Thương Minh bên Xuyên Lĩnh lập tức bắt đầu điều tra.
Đám người lo lắng đợi kết quả.
Cùng lúc đó, Lâm Chính đã đến vùng đất trống ở giữa Học viện, đang giáo huấn cho các cường giả vực Diệt Vong tập trung trong Học viện.
Xuyên qua cửa sổ, đám người Mặc Trần có thể nghe thấy bài phát biểu đầy nhiệt huyết của Lâm Chính.
Sau đó nhìn thấy Lâm Chính giơ tay lên, vung tay về phía khoảng trống. Ầm!
Bầu trời vốn dĩ trong xanh bỗng trở nên xám xịt, sau đó một sức mạnh vô thượng tập trung trên bầu trời.
Mặc Trần ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn sức mạnh trên bầu trời, dường như mơ hồ nhận ra điều gì đó, cả người như mất hồn, miệng lẩm bẩm.
“Đây, đây là Lục Địa Thần Tiên ư?”