"Bồi thường?"
Lâm Chính nhìn chằm chằm Tam Nhãn Hoả.
"Đúng vậy”.
Tam Nhãn Hoả gật đầu, cười nói: “Trước khi xuất phát, chúng tôi đã bàn bạc với tông chủ, tông chủ rất tán dương những người trẻ tuổi tài năng như thần y Lâm, không hy vọng có xích mích với cậu, cho nên ý ông ấy là Liệt Hỏa Thần Tông sẽ bỏ ra năm mươi triệu để bồi thường cho người Dương Hoa bị Cận Dao làm bị thương. Ngoài ra, tông chủ chúng tôi còn đặc biệt chọn ra một vài bảo khí, tặng cho thần y Lâm, mong chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ”.
Nói xong, Tam Nhãn Hoả phất tay.
Người đứng sau lập tức cầm ra một chiếc rương, đặt ở giữa phòng khách.
Trang chủ Vân Tiếu ở bên cạnh bước đến mở rương ra.
Nhưng trong rương chỉ có một ít đồ cổ bằng sứ, nhìn bề ngoài có vẻ khá tinh xảo, nhưng ngoại trừ việc một ít kình khí phủ bên ngoài thì không còn gì nữa, khác xa với thứ gọi là bảo khí.
Trang chủ Vân Tiếu cầm lên vài món đồ cẩn thận quan sát, sau đó để vào trong rương, đi đến bên cạnh Lâm Chính, nói nhỏ: “Những thứ đồ chơi này ở bất kỳ cửa hàng đồ cổ nào cũng có thể mua được số lượng lớn, minh chủ, rõ ràng bọn họ đang làm qua loa lấy lệ với cậu!”
Lâm Chính gật đầu.
Kỳ thực, vừa mở rương ra, anh đã biết bên trong không có vật gì quý hiếm.
Hơn nữa số tiền Liệt Hoả Thần Tông bồi thường cũng không được xem là hào phóng.
Nhưng bọn họ được Thương Minh giúp đỡ, năm mươi triệu tệ còn chẳng bằng hạt cát trong sa mạc.
Lâm Chính bước đến, nhìn đồ vật trong rương, vẻ mặt bình tĩnh.
Tam Nhãn Hỏa chăm chú nhìn anh, sau đó mỉm cười nói: "Thần y Lâm, chẳng lẽ những thứ này có vấn đề gì sao?"
"Đồ không có vấn đề”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Nhưng tôi muốn hỏi, đây chính là thái độ của Liệt Hỏa Thần Tông thật sao?"
"Sao hả? Còn chưa đủ à? Bồi thường cả tiền lẫn bảo vật, như vậy là được rồi!"
Không đợi Tam Nhãn Hoả trả lời, Tường Thiên đã không nhẫn nhịn được lên tiếng.
“Tường Thiên, rốt cuộc trong mắt cậu còn có tôi nữa hay không? Không phải tôi đã bảo cậu câm miệng rồi sao?”
Tam Nhãn Hoả tức giận, nghiêng đầu nói.
Tường Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Tam Nhãn Hoả, hầm hừ, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Nhưng Mặc Trần và đám người Bạch Hoạ Thuỷ bên cạnh đã đổ đầy mồ hôi.
Ngay cả trong mắt bọn họ, những thứ này cũng không có giá trị gì.
“Phó tông chủ, đây chẳng phải là quá coi thường rồi sao? Hệ thống của Dương Hoa không hề yếu, hơn nữa thần y Lâm là minh chủ của vực Diệt Vong, Liệt Hoả Thần Tông dùng những thứ này để bồi thường hình như không thích hợp lắm!”
Mặc Trần kéo Tam Nhãn Hoả, khẽ nói.
“Mặc Trần đại nhân, tôi cũng không có cách nào, đây là ý của tông chủ”.
Tam Nhãn Hoả lắc đầu nói.
Mặc Trần rơi vào im lặng.
“Tam Nhãn Hoả đại nhân, tôi và Mặc Trần đại nhân đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Dương Hoa, hơn nữa tôi đã nói với tông chủ, thần y Lâm bây giờ là Lục Địa Thần Tiên! Mấy ông đưa mấy thứ rách nát này đến, chẳng phải là sỉ nhục Lục Địa Thần Tiên sao? Một khi thần y Lâm nổi giận thì phải làm sao?”
Bạch Hoạ Thuỷ khàn giọng nói.
“Tuy nói như vậy, nhưng tông chủ không tin thần y Lâm đã đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, tôi nghĩ chuyện này cần phải cân nhắc kỹ càng, nói thật, tông chủ phái chúng tôi đến đây đã coi như nể mặt Dương Hoa lắm rồi, dù sao chuyện này truyền ra ngoài, Liệt Hoả Thần Tông chúng tôi chắc chắn sẽ rất mất mặt, mong hai người hiểu cho sự khó xử của chúng tôi!”
Tam Nhãn Hoả lắc đầu.
Mặc dù đồ không nhiều, nhưng theo Tam Nhãn Hoả thấy như vậy đã có thành ý.
Chủ yếu là Liệt Hoả Thần Tông đã cúi đầu. Như vậy là đủ rồi.
Bất kỳ thế tộc nào trong giờ phút quan trọng này cũng nên tự biết lượng sức mình.
Ông ta hy vọng Lâm Chính có thể thức thời.
Còn Lục Địa Thần Tiên gì đó, đừng nói là tông chủ Liệt Hoả Thần Tông, ngay cả phó tông chủ là ông ta cũng không tin.
Cảnh giới trong truyền thuyết đó đâu phải là cảnh giới mà một thanh niên hai mươi tuổi có thể đạt được?
Bọn họ càng tin rằng đây là vở kịch của Lâm Chính lừa mấy người Mặc Trần và Bạch Hoạ Thuỷ.
Ngay lúc Bạch Hoạ Thuỷ đang đầy lo lắng, Lâm Chính đột nhiên nói.
"Người đâu thu dọn mấy thứ này, chuyển về đi”.
Dứt lời, đám người Bạch Hoạ Thuỷ Mặc Trần đều sững sờ.
Tam Nhãn Hoả cũng giật mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười chắp tay: “Thần y Lâm quả nhiên rộng lượng, khâm phục! Khâm phục!"
“Rộng lượng? Ý ông là gì?”, Lâm Chính nhìn ông ta nói.
“Là lòng dạ của cậu”, Tam Nhãn Hoả ngơ ngác nói.
"Không, không, không, lòng dạ tôi không hề rộng lượng”.
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: "Ngược lại, tôi rất hẹp hòi, hẹp hòi đến mức có thù tất báo!"
Mọi người nghe xong, sắc mặt bỗng thay đổi.
"Cận Dao làm hai mươi bảy người bị thương, ở đây các người có tổng cộng ba mươi tám người đúng không? Tôi sẽ rộng lượng một chút hơn”.
Lâm Chính quay đầu nói: "Người đâu, lập tức chuẩn bị một trăm triệu tiền mặt, sau đó chuẩn bị hai rương bảo vật theo tiêu chuẩn của rương này! Đưa đến Liệt Hỏa Thần Tông!"
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều chấn động.
“Thần y Lâm, cậu muốn làm gì?”
"Giết người của tôi thì chỉ cần bồi thường vài món đồ như thế hả? Vậy được, tôi sẽ giết người của các ông, rồi bồi thường theo giá phải trả, không có vấn đề gì chứ?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Nhưng người của cậu đã được cứu! Bọn họ không chết mà!"
Tam Nhãn Hoả lập tức nói.
"Là tôi đã cứu họ, liên quan gì tới các ông?"
Lâm Chính hỏi ngược lại.
Tam Nhãn Hoả lập tức im bặt.
Lúc này trang chủ Vân Tiếu đã thúc giục kình khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tam Nhãn Hoả, chuẩn bị ra tay.
Tam Nhãn Hoả cực kỳ hoảng sợ.