Tam Nhãn Hoả như gặp thần linh, vẻ mặt khiếp sợ, còn hơi kính sợ.
Dị hoả đạt đến cấp bậc này, ông ta chỉ mới thấy ở một người.
Đó là sư tôn của tông chủ Thần Tông đương nhiệm.
Nhưng sư tôn của tông chủ Thần Tông đã qua đười nhiều năm trước, mà ông ta mới chỉ nhìn thấy cấp bậc dị hoả của tông chủ Thần Tông cách đây mười năm, lúc đó còn là cảnh giới Địa Sát Quỷ Hỏa.
Giờ tông chủ Thần Tông đã nhiều năm không ra tay, không ai biết ông ta đang ở cấp độ nào.
Nhưng chắc hẳn không phải cấp bậc Thần Hoả trời ban!
Dù sao muốn bước vào cảnh giới này, cũng chẳng dễ hơn bao nhiêu so với cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Ngay lúc Tam Nhãn Hoả đang thất thần, Lâm Chính đã cầm kiếm Thần Hoả đi tới.
Nhiệt độ nóng bỏng khiến tất cả các đệ tử của Liệt Hoả Thần Tông cảm nhận được sự áp bức và sợ hãi trước nay chưa từng có.
Mặc dù bọn họ không thể nhìn thấu cấp độ ngọn lửa của Lâm Chính, nhưng uy lực của ngọn lửa đã khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ.
“Sức mạnh ngọn lửa này không phải là thứ mà chúng ta có thể chống đỡ!”
"Tại sao? Tại sao sức mạnh ngọn lửa của người này còn mạnh hơn chúng ta thế?"
"Chẳng lẽ hắn thật sự là Lục Địa Thần Tiên sao?"
Đám người Liệt Hoả Thần Tông rơi vào tuyệt vọng.
Da đầu đám người Mặc Trần tê dại, không biết làm sao.
Bọn họ cũng không ngờ mọi chuyện lại tiến triển đến mức này.
“Thần y Lâm! Xin đừng kích động! Chúng ta từ từ nói chuyện!”
Bạch Hoạ Thuỷ nghiến răng, lập tức tiến lên nói.
“Bạch minh chủ, bà cũng nhìn thấy rồi đấy, là bọn họ ra tay trước! Nếu bọn họ muốn đẩy tôi vào chỗ chết, sao tôi có thể nương tay được chứ?”
Mặt Lâm Chính không biểu cảm nói: "Chắc là bà hiểu tính cách của tôi! Cần gì phải khuyên nữa?"
"Nhưng..."
Bạch Hoạ Thuỷ còn muốn nói gì đó.
Nhưng một giây sau.
Vù!
Lâm Chính đã chém một nhát.
Xoạt.
Mấy tên Liệt Hoả Thần Tông đứng sau Tường Thiên lập tức bị thiêu đốt, sau đó biến thành tro bụi, chết ngay tại chỗ không toàn thây.
"Hả?"
Sắc mặt Tường Thiên và Tam Nhãn Hoả tái nhợt, sợ đến mức hồn bay phách lạc.
“Thần y Lâm!”
Mặc Trần sốt sắng giậm chân, muốn nói lại thôi.
Tam Nhãn Hỏa không nhẫn nhịn được nữa, lập tức quỳ một gối xuống, căng thẳng nói: “Thần y Lâm, đều do Tường Thiên lỗ mãng bốc đồng! Mong cậu hãy tha cho chúng tôi, tôi bằng lòng tự tay phế bỏ tu vi của bọn họ, chỉ cầu xin cậu giữ lại tính mạng cho họ! Còn chuyện bồi thường, tôi có thể bàn bạc lại với cậu!”
Nói xong, ông ta lập tức dập đầu.
Ông ta thật sự sợ hãi!
Nếu biết thần y Lâm của Dương Hoa đáng sợ như vậy, cho dù ông ta làm trái lệnh tông chủ, chắc chắn cũng không dẫn theo đám người ngu xuẩn hại người như Tường Thiên.
"Nhưng bây giờ tôi không muốn bồi thường, tôi định giết các ông, sau đó dẫn người đi tiêu diệt Liệt Hỏa Thần Tông! Để tránh phiền phức về sau!"
Lâm Chính nói.
"A?"
Tam Nhãn Hoả ngây người.
Tường Thiên sợ đến mức ngồi sụp xuống đất, run rẩy, đũng quần ướt đẫm.
Lúc này, Mặc Trần ngăn trước mặt Lâm Chính.
“Thần y Lâm, nghe tôi nói một câu!”
Mặc Trần hét lên.
"Tránh ra!"
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Thần y Lâm! Xin hãy nghe tôi nói một câu! Nếu nghe không lọt tai thì giết bọn họ cũng không muộn!”
Mặc Trần quỳ xuống, hai tay ôm quyền, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Mặt Lâm Chính không biểu cảm, nhìn chằm chằm Mặc Trần, do dự nói: "Ông nói đi”.
"Thần y Lâm, cho dù cậu giết những người này, tiêu diệt Liệt Hỏa Thần Tông, cũng khó tránh khỏi phiền phức về sau, rất nhiều người của Liệt Hỏa Thần Tông nhậm chức trong đại hội, một khi biết cậu tiêu diệt Liệt Hoả Thần Tông, bọn họ nhất định sẽ lợi dụng sức mạnh của đại hội để đối phó với cậu, cậu cũng không thể san bằng được đại hội đúng không nào?”
“Thay vì kết mối thù không đội trời chung, chi bằng đòi được lợi ích, cho Liệt Hoả Thần Tông một ân tình! Chẳng phải tốt hơn sao? Tường Thiên là cháu ruột của tông chủ Thần Tông, Tam Nhãn Hoả là phó tông chủ, nếu cậu đồng ý tha cho bọn họ, mọi người trên dưới ở Thần Tông sẽ cảm kích cậu. Ngoài ra, phó tông chủ Tam Nhãn Hoả ở đây, ông ta buộc phải đồng ý bồi thường thích đáng! Như vậy vừa được lợi mà vừa được ân tình, không phải tốt hơn chém giết sao?”
Mặc Trần hùng hồn nói, nhưng trong mắt tràn đầy tha thiết, mong đợi nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Dứt lời, Lâm Chính rơi vào trầm tư, đám người Bạch Hoạ Thủy nhìn anh chằm chằm.
Đám người trang chủ Vân Tiếu cũng nhìn Lâm Chính.
"Được!"
Cuối cùng, Lâm Chính gật đầu đồng ý.