TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 571

Chương 571

Tấm màn che như bị xé toạc, để lộ ra lòng tham trần trụi của bọn họ. Ông ta đỏ bừng mặt, chỉ cảm thấy không chốn dung thân, vừa chột dạ vừa ăn năn, còn có thẹn quá hóa giận……

“Mấy người có được ăn học không thế! Chưa được người khác đồng ý đã tùy tiện đụng vào đồ vật cá nhân của người ta là sao?” Ba Kiều Kiều tức giận giật tờ di thư lại.

Tên blogger cọ nhiệt kia đáp trả hùng hồn: “Đối phó với đám không biết xấu hổ, dám ăn bánh bao dính máu con gái ruột của mình như các người thì phải lấy độc trị độc!”

Thật ra cũng chỉ có chính họ mới biết được suy nghĩ thật trong lòng mình thôi, cuối cùng gia đình của Kiều Kiều cãi nhau ầm ĩ với giới truyền thông và blogger.

Cảnh sát cũng tới, sau khi điều tra xong thì phát hiện việc này đúng thật không liên quan gì đến Tô Lạc, là gia đình Kiều Kiều biết anh có tiền nên muốn mặt dày đến vòi vĩnh.

Tô Lạc có thể cho, cũng có thể không cho.

Đám người xem náo nhiệt không ngại ầm ĩ, bên truyền thông, rồi cả nhóm blogger, ai cũng bắt đầu tuôn trào lí lẽ.

Có kẻ nói không thể xem nhẹ nạn lừa bịp này được, nếu không xã hội sẽ rối loạn mất. Cũng có người bảo ảnh đế Tô giàu sang phú quý, trong nhà nhiều tiền như vậy, gia đình người ta vừa mất con gái đáng thương xiết bao, ít nhiều gì cũng nên cho một chút.

Về phần lời này có bao nhiêu thật lòng hay chỉ cố tình thu hút ánh mắt của quần chúng thì không một ai biết.

Đương nhiên còn có một số fan muốn “bảo vệ anh trai”, hiện giờ đang đánh nhau túi bụi với người nhà Kiều Kiều…

Cuối cùng, chờ đến khi đám họ hàng bà con cô bác tới gây sự của Kiều Kiều bị cảnh sát lôi đi hết thì trận náo loạn này mới kết thúc.

Mẹ Kiều Kiều vẫn gào khóc như trước, chẳng qua tiếng khóc lần này có hơi khác thường, không ai nhìn thấy Kiều Kiều đang bám trên người mẹ mình như quỷ báo thù, khuôn mặt trắng bệch của nó dán sát vào mặt bà ta.

Ba Kiều Kiều cõng tiếng xấu “ăn bánh bao dính máu con gái ruột” trên lưng, còn bị fan của Tô Lạc dập tơi tả, vừa xấu hổ vừa giận dữ mắng lớn ông trời bất công.

Đám thân thích ủ rũ mặt mày, bận rộn cả buổi mà chẳng lấy được đồng nào đã đành, còn vô duyên vô cớ bị người ta mắng chửi té tát, sau này về thị trấn đoán chừng bà con đều biết hết cả rồi, bọn họ biết chường mặt đi đâu đây?

Trong lòng mỗi người đều ôm oán giận, hận Tô Lạc có tiền nhưng lại keo kiệt bủn xỉn!

Túc Bảo lắc đầu: “Thế giới của người lớn phức tạp quá à!”

Bé nhìn balo thú cưng trong suốt, híp mắt cười hỏi: “Có đúng không, Tiểu Ngũ ơi, ông nội rùa ơi?”

Tiểu Ngũ giẫm lên mai rùa, ngoẹo cổ nhìn Túc Bảo: “Đúng đúng đúng! Chiến thuật thành thị thiệt là thâm, tui phải về nông thôn; nông thôn đã cải cách, chiến thuật sâu tựa biển~ Hây da tui về nông thôn, khắp nơi đều là anh lừa tôi gạt~ Hây da lừa gạt~”

Túc Bảo vỗ tay khen ngợi: “Wow, Tiểu Ngũ thật lợi hại!”

Ông nội rùa cạn lời thò đầu ra, Tiểu Ngũ nham hiểm vừa thấy rùa đen thò đầu lập tức lải nhải không dứt. Rùa đen rụt cổ lại, nó cũng co người trốn ra sau.

Kết quả, rùa đen cảm giác con chim đáng ghét kia bay đi rồi vừa mới thò đầu ra lại tiếp tục hứng trọn màn lải nhải.

Nó tức nổ phổi, trốn tiệt trong mai không ngoi ra nữa.

Tiểu Ngũ giẫm lên mai rùa, mắng: “Hừ hừ, lão đầu, có phải ngươi không được không~”

Đọc truyện chữ Full