“Xem ra cơ thể của anh cũng mạnh đấy nhỉ”, Cầm Kiếm Nữ liếc nhìn anh và thản nhiên nói.
Mặc dù không nhìn thấu kẻ này nhưng lúc này cô ta cũng không có tâm trạng đi suy nghĩ những điều đó nữa rồi.
Lâm Chính vẫn được Tửu Ngọc dìu. Những người khác bắt đầu bày binh bố trận trước hốc kết giới.
Một bức bình phong tầm ba mét giống như lớp kính được hình thành. Bọn họ di chuyển bức bình phong nhằm vào cái hốc và hô lên, sau đó phủ lên cái hốc.
Bức bình phong phủ lên, sức mạnh bỗng dậy sóng, nó dần dần tan ra giống như những bàn tay di chuyển ra bốn phía. Tại vị trí trung tâm bức bình phong, một lượng lớn những đường hoa văn màu vàng xuất hiện.
Lực giằng co kéo kết giới vào sâu điểm chạm của những đường hoa văn màu vàng. Khí tiếp xúc với các đường màu vàng này, kết giới dần nổ ra. Bức bình phong giống như cái máy xay thịt còn kết giới giống như miếng thịt mỡ đang bị cái máy nghiền nát từ từ.
“Sao ngay từ đầu không dùng chứ”, Tửu Ngọc thấy vậy thì tức lắm.
“Cách này tiêu tốn rất nhiều sức mạnh phi thăng sao sử dụng được?”, Cầm Kiếm Nữ đáp lại. Cách giải thích vô cùng lạnh lùng nhưng ông ta cũng chẳng thể làm khác.
“Đại nhân, rõ ràng đám người này lợi dụng chúng ta, chi bằng chúng ta đợi ở đây cho họ đánh nhau chúng ta làm nư ông đắc lợi đi”, Tửu Ngọc tức giận nói.
“Nếu muốn làm ngư ông đắc lợi thì sao không tiến gần hơn chút, huống hồ chúng ta tới đây vì ông tổ nhà họ Mãn, giết được ông ta chúng ta rời đi chứ không ở đây dây dưa làm gì”.
Lâm Chính khẽ sử dụng sức mạnh phi thăng, vết thương trê người anh hồi phục bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Tửu Ngọc thấy vậy thì giật mình.
“Đại nhân, tôi biết cậu là Lục Địa Thần Tiên nhưng độ mạnh của cơ thể này thật sự…có phải là quá đáng sợ không”.
“Có không?”
“Đương nhiên rồi, vừa nãy vụ nổ đó chắc chắn được tạo ra từ sức mạnh của Lũng Huyết Hoàng mà. Nếu là một vị Lục Địa Thần Tiên khác dù không chết thì cũng không thể nào hồi phục được thương thế nhanh như thế, vậy mà cậu…”
“Vậy thì tôi phải giả vờ thêm rồi. Đám người Cầm Kiếm Nữ này không tốt đẹp gì, không thể để họ nghi ngờ được”.
“Hiểu rồi đại nhân”.
Hai người nhìn nhau sau đó đi sau đám người kia. Mặc dù Lâm Chính đã hồi phục vết thương nhưng vẫn để toàn thân be bét máu và giả bộ để Tửu Ngọc dìu đi.
Đám đông cũng không cho rằng Lâm Chính có thể làm thêm gì nên mặc kệ hai người họ. Cao thủ trong đám người này không ít, những cạm bấy do thuộc hạ của Lũng Huyết Hoàng tạo ra cũng đã bị phá hỏng. Đoàn người của Cầm Kiếm Nữ đã tiếp cận được hang ổ của Lũng Huyết Hoàng.
“Đám trộm to gan, dám xông vào địa bàn của ngộ vương. Giết”
Lúc này một lượng lớn các bóng hình xuất hiện trên đỉnh nủi. Có tới hàng trăm người và họ đồng loạt lao về phía trước.
“Ha ha đi cũng lâu rồi cuối cùng thì đám bậu xậu các người cũng chịu xuất hiện rồi. Giết”, Sát Phủ Vương bật cười, lao về đám cao thủ. Hàng trăm người bị tàn sát, chật vật bỏ chạy, quay lại tòa kiến trúc trên đỉnh núi.
“Chạy à, để xem các người chạy đi đâu”, Sát Phủ Vương bật cười, đuổi theo.
“Dừng lại đi”, Cầm Kiếm Nữ đột nhiên lên tiếng.
Đám đông giật mình, quay lại nhìn.
“Đây là kế dụ địch, các người mà đuổi theo, rơi vào bẫy là xong đời”, Cầm Kiếm Nữ nói.
Đám đông nhìn nhau. Sát Phủ Vương nóng ruột hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao, lẽ nào cứ ở đây đợi đối phương xuất hiện?”
“Điều đó là không thể”, Cầm Kiếm Nữ hừ giọng rồi đưa tay lên, một tấm bản đồ hiện ra trong lòng bàn tay cô ta.
“Vạn Kiếm Đồ”, có người kêu lên.
“Kiếm ý hùng hậu quá”, Lâm Chính cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn tấm hình với đôi mắt rực lửa.
“Đó là thứ gì vậy?”