Căn phòng im lặng như tờ. Người của thế gia Cầm Kiếm há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Tất cả đều không biết phải làm gì.
Cầm Kiếm Nữ đã bị đánh bại rồi. Hơn nữa còn bị đánh bại vô cùng thê thảm.
Họ vốn tưởng Cầm Kiếm Nữ có thể cứu được thế gia, thật không ngờ cô cũng khiến người ta thất vọng như vậy.
“Tình Nhi hôm nay làm sao thế? Tại sao khí tức lại kỳ lạ như vậy?”, cô của Cầm Kiếm Nữ lên tiếng.
“Đúng vậy, thực lực của cô ấy không phải như thế mới đúng”.
“Đây không phải thực lực mà cô ấy nên có”, những người khác cũng lên tiếng.
“Các vị đại nhân, cô chủ khi nãy cứu cô Cầm Sanh ở trong nhà thuốc nên đã bị tiêu hao không ít thực lực”, một người nhà họ Cầm Thế đột ngột lên tiếng.
“Hóa ra là như vậy à…”, đám đông bàng hoàng.
“Trạng thái không tốt chỉ là cái cớ mà thôi. Cậu chủ nhà chúng tôi một mình chiến đấu, có khi nào từng nghỉ ngơi đâu mà chẳng lẽ cũng nói trạng thái không tốt sao?”
Một ông cụ lên tiếng. Người nhà Cầm Thế á khẩu.
“Hừ”.
Lúc này Cầm Hoa Phiêu Bạc đập mạnh tay, khuôn mặt ánh lên vẻ ớn lạnh. Ông ta nhìn Cầm Kiếm Nữ bằng vẻ tức giận.
Rõ ràng là ông ta cảm thấy thất vọng với sự thất bại của cô ta. Cầm Kiếm Nữ nhìn biểu cảm của bố mình, cô ta bặm môi, cố gắng chống tay đứng dậy.
“Tôi vẫn chưa thua…”
Cầm Kiếm Nữ hét lớn. Lúc này việc đứng lên thôi cũng khó khăn thì sao cô ta có thể chiến đấu tiếp được nữa”.
“Cô Tình Nhi, lẽ nào cô muốn chết trong tay tôi sao?”
Tiêu Kiếm Ngọc mỉm cười nói: “Tôi thấy cô nên ngoan ngoãn nhận thua đi, giao Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm cho tôi. Hà tất phải để đến mức mất cả người lẫn của chứ?”
“Bớt nói nhảm lại”, Cầm Kiếm Nữ siết chặt thanh kiếm trong tay, đôi mắt ánh lên vẻ phẫn nộ vô cùng.
Cô ta chật vật bước tới
“Đủ rồi”.
Lúc này Cầm Họa Phiêu Bạc hét lớn. Tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động.
“Bố…”, Cầm Kiếm Nữ nhìn.
“Con bất tài như vậy thật khiến bố thất vọng. Con còn chiến đấu thì khác gì là tự tìm đường chết”.
Cầm Họa Phiêu Bạc nổi giận với cô ta: “Giao Vạn Kiếm Đồ và bút Họa Kiếm cho cậu Tiêu đi”.
“Bố…”
“Tình Nhi, hôm nay hai bảo vật của thế gia Cầm Kiếm bị người khác lấy mất là do con bất tài”.
Ông ta gào lên. Cầm Kiếm Nữ tái mặt, há hốc miệng, không biết phải nói gì. Tiêu Kiếm Ngọc bật cười, chắp tay trước Cầm Họa Phiêu Bạc: “Chú Cầm Họa cả là người nghĩa khí và giữ lời hứa. Cháu bái phục, ha ha…”
Cầm Họa Phiêu Bạc siết chặt nắm đấm. Cầm Họa Kiếm Nữ tái mặt với vẻ bất cam.
“Con còn đứng ngây ra đó là gì, còn không cho người về phòng lấy Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm đi”, Cầm Họa Phiêu Bạc hét lên.
“Anh cả, đưa thật sao?”, chú của Cầm Kiếm Nữ vội ngăn ông ta lại.
“Không đưa là thất hứa, bọn họ sẽ có cớ ra tay với thế gia Cầm Kiếm. Chú bảo tôi phải làm thế nào”.
Cầm Họa Phiêu Bạc tức giận: “Những kẻ sinh sau đẻ muộn này ai cũng bất tài cả, không giữ nổi bảo vật của thế gia, không phải tôi không cố hết sức mà là các người ai cũng là kẻ vô dụng cả”.
“Điều này…”
Đám đông không biết phải làm thế nào. Cầm Kiếm Nữ đau đớn cúi đầu, tự trách mình vô dụng.
“Cô Cầm Kiếm Nữ, mau lấy đồ đi, lẽ nào thế gia Cầm Kiếm lại nuốt lời? Nếu như làm vậy, hậu quả sợ rằng các người không gánh vác nổi đấy”.
Tiêu Kiếm Ngọc nheo mắt cười Cầm Kiếm Nữ rơi vào tuyệt vọng.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên: “Có phải là thế gia Cầm Kiếm vẫn còn người có thể nghênh chiến thì các người vẫn chưa được coi là thắng?”
Dứt lời tất cả đều giật mình, đồng loạt quay qua nhìn. Lâm Chính chỉ từ từ bước tới.
“Anh là ai?”, Tiêu Kiếm Ngọc khó hiểu.
Từ cách ăn mặc của Lâm Chính thì có vẻ như anh không phải là người của thế gia Cầm Kiếm. Hơn nữa trông anh cũng rất xa lạ.
Tiêu Kiếm Ngọc cảm thấy đố kỵ. Bởi vì Lâm Chính thực sự rất đẹp trai.
Hắn luôn cho rằng mình là người đẹp trai nhất khu long mạch này, thế nhưng so với Lâm Chính thì vẫn kém hơn một chút...
“Nhóc, nếu như cậu là người ngoài thì đừng quản việc của chúng tôi, nếu không cậu sẽ gặp rắc rối đấy”, không biết tại sao mà ông ta cảm thấy không thể nhìn thấu được người này.
“Ồ?”, Lâm Chính suy nghĩ sau đó bước tới ôm Cầm Kiếm Nữ vào lòng. Hành động đó khiến đám đông bàng hoàng.
“Tôi là chồng của Cầm Kiếm Nữ, vậy thì không phải là người ngoài rồi chứ?”
Dứt lời Tiêu Kiếm Ngọc và đám đông hóa đá. Cầm Kiếm Nữ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
“Tôi vốn không muốn ra tay nhưng nếu để Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm rơi vào tay người khác như vậy thì thật uất ức cho Cầm Kiếm Nữ quá”.
“Tiêu Kiếm Ngọc vốn là thiên tài của khu long mạch này, sau lưng có một thế lực rất mạnh trợ giúp với thực lực phi phàm.Trạng thái của tôi không tốt, anh cũng đang bị tiêu hao năng lực thì thôi nhịn đi xíu. Anh cứ rời đi chẳng phải tốt hơn sao?”, Cầm Kiếm Nữ khẽ nói.
“Vạn Kiếm Đồ thì sao?”
“Anh cứ mang đi là được”.
“Còn Bút Họa Kiếm?”
“Sợ rằng khó mang đi được”.
“Vậy thì phải rồi”, Lâm Chính vỗ vai cô ta và bước tới.
“Lâm...”
Cầm Kiếm Nữ còn định nói gì đó nhưng không kịp. Cô ta thở dài, bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Người của thế gia Cầm Kiếm hoang mang nhìn nhau. Thế nhưng giờ có người chịu vì họ ra mặt thì họ cũng không nói gì nhiều.
“Anh không phải là chồng của Tình Nhi đúng không? Chẳng qua anh lấy danh để ra mặt thôi đúng không?”, Tiêu Kiếm Ngọc có thể đoán ra từ sắc mặt của Cầm Kiếm Nữ.
“Cô ấy bảo phải thì với tôi là phải là đủ. Anh nói có tác dụng gì chứ?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Được được, coi như anh là chồng cô ấy, nhưng như vậy thì chẳng phải cô ấy sẽ rất đáng thương sao?”
“Ý gì?”
“Vì vừa có chồng đã trở thành quả phụ, chẳng lẽ còn không đáng thương”, Tiêu Kiếm Ngọc mỉm cười.