Đám đông trợn tròn mắt khi thấy kiếm quang chẳng làm gì được Lâm Chính.
Kiếm pháp của Tiêu Kiếm Ngọc vô cùng lợi hại, góc lại hiểm, chiêu thức thì chí mạng giống như một con rắn luồn lách vậy.
Vậy mà Lâm Chính lại có thể linh hoạt né được kiếm pháp của hắn. Cảnh tượng này thật sự rất bất ngờ.
“Mặc dù người này ăn may giết được Lũng Huyết Hoàng nhưng kẻ mà được Tình Nhi bảo đi cùng thì cũng chỉ là một kẻ bình thường thôi. Đối phó với một kẻ như Tiêu Kiếm Ngọc thì có lẽ vẫn có thể thắng được”, Cầm Họa Hải mỉm cười.
“Ừm“, ”Cầm Họa Phiêu Bạc gật đầu nhưng đôi mắt vẫn lấp láy.
Tấn công liên tiếp mà không làm gì được Lâm Chính khiến Tiêu Kiếm Ngọc sốt ruột.
“Sao, anh chỉ biết né thôi à?”, hắn gầm lên.
“Lẽ nào còn không cho né nữa hay gì?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Thực ra thực lực của Tiêu Kiếm Ngọc không hề tệ, Lâm Chính mà muốn đánh bại hắn cũng tốn công sức.
Thế nhưng lúc này Tiêu Kiếm Ngọc có một nhược điểm rất lớn. Đó là thể lực của hắn đang bị tiêu hao. Hắn vừa đấu với rất nhiều người của thế gia Cầm Thế, rồi lại đấu với Cầm Kiếm Nữ nên thể lực chắc chỉ còn tầm 40%.
Mà dù hắn chỉ còn từng đó thực lực nhưng hắn vẫn không ngờ Lâm Chính lại đáng sợ như vậy.
"Được rồi, nếu anh không cho tôi né thì chúng ta đấu trực diện vậy”, Lâm Chính đành dừng lại.
Tiêu Kiếm Ngọc mừng lắm, lập tức chém xuống chán anh. Sức mạnh phi thăng trỗi dậy trên thanh kiếm giống như một quả bom vậy.
Chỉ cần Lâm Chính chạm phải lưỡi kiếm thôi thì sức mạnh phi thăng đáng sợ kia sẽ lan ra khắp người anh và khiến anh nổ tung.
Thế nhưng trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì...
Keng...Một âm thanh nặng nề vang lên.
Ngay sau đó một đường đao màu trắng xuất hiện trước mặt Lâm Chính, chặn đường kiếm của đối phương.
Tiêu Kiếm giật mình, vội vàng dồn tiếp sức mạnh phi thăng.
Một giây sau.
Bùm!
Âm thanh nặng nề vang lên. Ngay sau đó luồng sức mạnh hùng hậu đánh bay Tiêu Kiếm Ngọc.
Tiêu Kiếm Ngọc không kịp phòng bị, cả người và kiếm bay ra khỏi phong, đập mạnh ra cửa. Cơ thể hắn run bắn lên, miệng nôn ra máu.
“Lục Địa Thần Tiên sao?”, Cầm Họa Phiêu Bạc đanh mắt
“Cậu chủ”.
"Cậu chủ”, đám người tùy tùng đi theo Tiêu Kiếm Ngọc vội dìu họ đứng lên.
“Cút”.
Tiêu Kiếm Ngọc tức giận đẩy đám đông ra và bò dậy. Tóc tai hắn rối bời, mặt hắn tái mét.
Đôi mắt hắn hừng hực lửa giận. Từ lúc đánh nhau với nhà Cầm Kiếm tới giờ, hắn chưa bao giờ chịu thiệt thòi như thế này.
“Cậu chủ kẻ này là Lục Điện Thần Tiên, cậu mà đánh nhau với cậu ta thì sẽ chịu thiệt đấy. Nếu mà không ổn thì chúng ta rời đi thôi”, người đàn ông cảm thấy bất ổn bèn trầm giọng.
“Anh ta nhìn còn trẻ thế thì chắc chắn cũng chỉ mới đạt được cảnh giới Lục Địa Thần Tiên thôi. Tôi lại phải sợ anh ta sao?”, Tiêu Kiếm Ngọc bặm môi.
“Cậu chủ...”
“Tôi còn chưa thua, sao có thể bỏ chạy được. Bỏ chạy thì về ăn nói kiểu gì?”
Nói xong Tiêu Kiếm Ngọc lại chém tới.
Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ, anh chỉ hừ giọng và phản công. Tiêu Kiếm Ngọc chưa làm được gì, vừa mới đến gần Lâm Chính thì đã bị vô số đao ảnh nuốt lấy.
Nhìn vô vàn đao ảnh vô song, Tiêu Kiếm Ngọc giật bắn mình.