"Cảm ơn bố".
Cầm Kiếm Nữ lộ vẻ vui mừng, lập tức kêu lên, đồng thời dùng cùi chỏ huých Lâm Chính: "Anh Lâm, còn không mau cảm ơn đi?".
"Cảm ơn gia chủ Cầm Kiếm ban thưởng".
Lâm Chính lập tức hành lễ.
"Tình Nhi, đưa cậu Lâm đi lấy đi".
Cầm Họa Phiêu Bạc phất tay.
"Vâng".
Cầm Kiếm Nữ gật đầu, lập tức dẫn Lâm Chính và Tửu Ngọc ở cửa rời khỏi tiền sảnh.
"Ơ... anh... anh cả, anh tặng thật sao?".
Cầm Họa Hải vẫn không dám tin vào tai mình.
"Không tặng thì có thể làm được gì?".
Sắc mặt Cầm Họa Phiêu Bạc dần trở nên âm trầm: "Tình Nhi nói đúng, Tiêu Kiếm Ngọc nhòm ngó đến báu vật của nhà chúng ta, lần này có người giúp đỡ nên chúng ta thoát nạn, nhưng lần sau thì sao? Chúng ta lấy gì để chống lại? Nếu đã vậy thì tặng luôn cho cậu ta đi!".
Cầm Họa Hải không nói gì.
"Nhưng... đây chỉ là kế tạm thời thôi mà!".
Cầm Họa Phiêu Bạc bỗng nhỏ giọng nói: "Nghe đây, sau khi tặng thứ này, thì phải loan tin này ra ngoài, để tất cả người ở Phiêu Diểu Thành đều biết chàng trai tên Lâm Chính này đã lấy Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm của thế gia Cầm Kiếm chúng ta đi, rõ chưa?".
"Anh cả, ý của anh là..."
"Sau khi tất cả mọi người đã biết trên người cậu ta có Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm, thì chúng ta phái người đi lấy lại. Như vậy thì chúng ta giữ ngọc, nhưng người đời lại không biết ngọc ở chỗ chúng ta, chẳng phải sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức sao?".
Ánh mắt Cầm Họa Phiêu Bạc lóe lên ánh sáng âm trầm.
Hơi thở của Cầm Họa Hải trở nên run rẩy, nhíu mày trầm tư.
Một lúc lâu sau, ông ta khàn giọng nói: "Anh cả, làm vậy thì chẳng phải cậu ta sẽ gánh hết họa sao? Cậu ta... cậu ta dù sao cũng có ơn với nhà chúng ta, làm vậy liệu có quá đáng không..."
"Thế nên chú mới không làm gia chủ được! Nếu thế gia Cầm Kiếm để chú dẫn dắt, thì e là đã diệt vong từ lâu rồi".
Cầm Họa Phiêu Bạc lạnh lùng hừ một tiếng: "Thật thà thì thiệt thòi, huống hồ chỉ là chút ơn huệ nhỏ nhoi, cớ sao phải ôm trong lòng?".
"Anh cả..."
"Làm đi!".
"Vâng..."
Cầm Họa Hải chẳng còn cách nào khác, thở dài một tiếng rồi quay người lui xuống.
Trong một khuê phòng trang trí tinh xảo, mùi hương thơm ngát.
Cầm Kiếm Nữ đứng trước một bức tranh sơn thủy ở sâu trong khuê phòng.
Cô ta cắn rách ngón tay, nhỏ máu tươi vào bức tranh sơn thủy.
Bức tranh lập tức tỏa ra một luồng ánh sáng.
Chỉ thấy con chim trong bức tranh bỗng sống lại, bay lượn trên trang giấy, từ Đông sang Tây, chiếc thuyền nhỏ trong tranh cũng chậm rãi di chuyển.
Khi chiếc thuyền trôi đến mép bức tranh thì ánh sáng dần ngừng lại.
Cầm Kiếm Nữ vội vàng gỡ bức tranh sơn thủy xuống.
Chỉ thấy đằng sau bức tranh treo một chiếc bút lông như kiếm.
Chiếc bút lông này thon dài gần ba tấc, cán bút được làm từ huyền thiết, đầu bút giống như sắt, đồng thời chụm lại một chỗ, cực kỳ sắc bén, giống như phần đầu của Lê Hoa Thương.
Cầm Kiếm Nữ dùng hai tay nâng Bút Họa Kiếm, đưa cho Lâm Chính.
"Anh Lâm, đây chính là Bút Họa Kiếm!".
Cầm Kiếm Nữ mỉm cười nói.
Lâm Chính nhìn chằm chằm Bút Họa Kiếm, một lúc lâu sau mới chìa tay ra nhận.
"Nhẹ quá!".
Lâm Chính không khỏi kêu lên.
Chiếc bút này giống như được làm từ huyền thiết, cực kỳ nặng nề, nhưng khi cầm trong tay lại nhẹ tựa lông hồng.
Thật là khó tin!
"Anh Lâm, Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm đều đưa cho anh cả rồi, anh có thể đưa đồ cho tôi rồi chứ?".
Cầm Kiếm Nữ cười nói.
"Đương nhiên".
Lâm Chính lấy ngay thuốc giải ra, đưa cho Cầm Kiếm Nữ.
"Minh chủ!".
Tửu Ngọc ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Chúng ta rời khỏi đây hãy đưa cho cô ta đi".
"Không sao".
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi nhét luôn vào tay Cầm Kiếm Nữ.
Cầm Kiếm Nữ lập tức bỏ ngay vào miệng nuốt xuống.
Cô ta thở hắt ra, cảm thấy luồng độc tố sắp sửa bùng phát trong người đã tan biến, toàn thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Tửu Ngọc đại nhân, thực ra ông không cần lo lắng, tôi sẽ không phái người cướp lại Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm đâu".
Cầm Kiếm Nữ lên tiếng.
"Tại sao?".
Tửu Ngọc khó hiểu hỏi.
"Nguyên nhân rất đơn giản! Bởi vì thứ này là họa, để lại ở thế gia Cầm Kiếm chỉ có mang lại tai họa cho thế gia Cầm Kiếm thôi!".
Cầm Kiếm Nữ nhún vai đáp.