Lần này thế gia Cầm Kiếm có thể nói là dốc hết lực lượng.
Tròn một trăm người có sức chiến đấu cao trong tộc đều ra trận.
Một trăm con ngựa lao ra khỏi thành, thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Người của thế gia Cầm Kiếm định đi đâu vậy?”.
“Chẳng lẽ có chuyện gì lớn xảy ra?”.
Bọn họ lẩm bẩm.
Cầm Họa Phiêu Bạt và Cầm Họa Hải thúc ngựa lao lên phía trước đội ngũ.
Cầm Họa Hải cầm một chiếc hộp giống như Thanh Lang, nhìn chằm chằm hướng dao động của chất lỏng trong hộp mà không rời mắt.
“Còn bao xa nữa?”.
“Không xa, hình như ở quái sơn cách đây mấy cây số…”.
Cầm Họa Hải nhíu mày.
“Quái sơn?”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nhìn chằm chằm phía trước, thản nhiên nói: “Xem ra người của Thanh Lang đã đấu với thằng nhóc đó!”.
“Anh cả, nếu Thanh Lang ra tay thì chúng ta phải tăng tốc, chậm một chút nữa e là đồ vật sẽ bị Thanh Lang lấy về tay”.
Cầm Họa Hải nói.
“Yên tâm, không nhanh như vậy được. Thanh Lang cũng phải dựa vào nước theo dõi mới có thể tìm được thằng nhóc đó, tốc độ không nhanh được. Anh đoán chắc là hắn vừa mới tiếp xúc với tên nhóc đó thôi!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói.
Cầm Họa Hải suy nghĩ một lúc, lặng lẽ gật đầu.
Bọn họ thúc ngựa ra khỏi thành, chạy như bay đến quái sơn.
Bọn họ chưa chạy được bao lâu, trên con đường hẻo lánh phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người lảo đảo.
Bóng người đó chạy như điên, hơn nữa còn liên tục ngoảnh đầu, giống như có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang đuổi theo phía sau.
“Hình như là người của Thanh Lang!”.
Lúc này, Cầm Kiếm Nữ nhận ra gì đó, lên tiếng.
Nghe cô ta nói, bọn họ đều quay sang quan sát người đó.
Trang phục và lệnh bài trên thắt lưng hắn đúng là của Thanh Lang cho.
Cầm Họa Hải nhíu mày, nháy mắt ra hiệu cho người ở bên cạnh.
Người bên cạnh lập tức chạy lên, đạp người kia ngã nhào.
“Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”.
Người đó ngã ra đất, vội vàng quỳ dậy cầu xin.
“Cậu là người của Thanh Lang?”.
Cầm Họa Hải tiến lên hỏi.
“Vâng… Vâng…”.
“Không phải người các cậu đã đuổi theo mục tiêu săn thưởng rồi sao? Vì sao lại ở đây?”.
“Đại nhân, người của chúng tôi chết hết rồi, tôi… tôi đang chạy trốn! Cầu xin đại nhân đừng giết tôi!”.
Người đó vừa khóc vừa nói, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Nhưng lời nói đó vang lên lại dọa toàn bộ đội ngũ của thế gia Cầm Kiếm sợ hãi.
“Cậu nói gì? Người của các cậu chết hết rồi sao?”.
Cầm Họa Phiêu Bạt mở to mắt, vội hỏi: “Thanh Lang thì sao?”.
“Chết rồi… cũng chết rồi! Thi thể bị đốt cháy luôn rồi!”.
Người đó khóc lóc.
Vô số người hít ngược một hơi, gần như không dám tin những gì mình nghe được.
“Anh cả, tính theo thời gian, có lẽ người của Thanh Lang vừa đuổi kịp người đó mới phải, lẽ ra hai bên đang chiến đấu, vì sao đám người Thanh Lang lại chết rồi?”.
Cầm Họa Hải run rẩy.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Thanh Lang bị giết chết ngay khi vừa gặp mặt, nếu không thì thời gian không đúng!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói.
“Đúng đúng đúng, đại nhân nói đúng, quả thật đại nhân của chúng tôi đã bị người đó giết chết ngay khi vừa gặp!”.
Người quỳ ở dưới đất khóc lóc.
“Người đó chỉ có một mình sao?”.
Cầm Họa Hải lập tức hỏi.
“Chỉ có một mình… chỉ có mỗi hắn!”.
“Không thể nào! Lúc trước thằng nhóc đó đấu với Tiêu Kiếm Ngọc, tôi từng phán đoán thực lực của cậu ta, cùng lắm chỉ là Lục Địa Thần Tiên. Thanh Lang cũng là Lục Địa Thần Tiên, sao cậu ta giải quyết Thanh Lang nhanh thế được?”.
Một trưởng bối của thế gia Cầm Kiếm không dám tin, kinh hãi gào lên.
“Nhưng… Nhưng đây là tôi tận mắt nhìn thấy!”.
Người dưới đất run rẩy nói.
“Vậy vì sao cậu chưa chết?”.
Cầm Họa Hải hỏi tiếp.
“Đại nhân đó muốn tôi quay về đưa tin đại nhân Thanh Lang bị giết… nên… nên đã thả tôi đi…”.
“Đe dọa sao?”.
Cầm Họa Phiêu Bạt lập tức hiểu ra.
Cầm Kiếm Nữ ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt phức tạp.
“Anh cả, với thực lực của anh có giết được Thanh Lang trong chớp mắt không?”.
Cầm Họa Hải hạ thấp giọng hỏi.
“Trừ khi là đánh lén, hơn nữa phải đánh lén ở khoảng cách gần… Nếu không thì chắc chắn không làm được!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt lắc đầu.
“Đánh lén ở khoảng cách gần? Không thể được, Thanh Lang dẫn theo mười mấy người lành nghề đi theo… Thằng nhóc đó hoàn toàn không có khả năng đánh lén…”.
“Cho nên… chuyện này rất kỳ quặc!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói: “Có lẽ chúng ta đều coi thường thằng nhóc đó rồi, nhiều khi cậu ta che giấu thực lực hoặc là có thủ đoạn gì khác”.
“Anh cả… chúng ta có tiếp tục đuổi theo không?”.
Cầm Họa Hải hỏi.
“Bây giờ người đó đang ở đâu?”.
“Còn đang ở quái sơn!”.
“Di chuyển chưa?”.
“Chưa… Chưa…”.
“Xem ra cậu ta định ở quái sơn đợi thuốc hết hiệu lực rồi mới rời đi!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt sờ cằm, nói: “Người đâu, đi đến công hội săn thưởng một chuyến, tăng tiền thưởng lên gấp ba lần!”.
“Gấp ba lần?”.
Người của thế gia Cầm Kiếm đều giật mình.
“Anh cả… Anh đang đùa à? Tăng gấp ba lần? Số tiền này không nhỏ… gia tộc chúng ta sẽ lỗ nhiều đấy!”.
Cô năm Cầm Kiếm Lê cười gượng.
“Vì bảo bối của gia tộc, chút ít đó có là gì? Mau đi!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt lạnh lùng quát.
Bọn họ không biết làm sao, chỉ đành phái người quay về Phiêu Diểu Thành.
“Anh cả, vậy nên xử lý người này thế nào?”.
Cầm Họa Hải nhìn sang người đang quỳ, hỏi.
Cầm Họa Phiêu Bạt hờ hững liếc nhìn, đột nhiên vung tay đánh về phía hắn.
Soạt!
Người quỳ trên đất không kịp đề phòng, bị một luồng sức mạnh bá đạo ép thành thịt vụn, bẹp dí dưới đất…
“Nếu để hắn về công hội săn thưởng đưa tin thì người nhận nhiệm vụ treo thưởng của chúng ta sẽ càng ít. Các người cứ ở bên ngoài quái sơn đợi người nhận nhiệm vụ vào trong đấu với cậu ta. Cho dù cậu ta có mạnh thế nào, chắc chắn cũng sẽ có lúc cạn kiệt sức lực, chúng ta chỉ cần đứng ngoài quan sát”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói, sau đó kéo cương, tiếp tục tiến về phía trước.
“Ý hay!”.
Cầm Họa Hải gật đầu.
Mọi người cùng đi theo.
Cầm Kiếm Nữ nhìn bóng lưng của bố mình, ánh mắt ảm đạm, khẽ cắn răng, cũng vội vàng đi theo…