Đôi mắt của Cầm Kiếm Nữ run lên dữ dội, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đây chính là thủ đoạn của Lâm Chính!
“Anh Lâm... Xin hãy tha cho người nhà của tôi... Anh Lâm...”
Cầm Kiếm Nữ sững sờ nhìn làn băng sương dâng lên, trong miệng phát ra tiếng nỉ non.
Nhưng cô ta biết rằng cầu xin là vô dụng.
Nếu đổi lại là cô ta, e rằng cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho đám người vô ơn này.
“Mau ra đây! Mau lên!”
Cầm Họa Phiêu Bạc gào mồm lên.
Mọi người lập tức lao về phía tường băng vung đao kiếm lên, cố gắng xé tan lớp băng.
Nhưng cho dù đao kiếm của họ có đập mạnh lên bức những tường băng này, thì bức tường băng vẫn hoàn toàn bất động, thậm chí không lộ ra bất kỳ dấu vết nào!
Thấy vậy, người của thế gia Cầm Kiếm đều tuyệt vọng.
“Dùng lửa!”
“Được!”
Từng ngọn lửa bùng cháy.
Nhưng hàn băng lại không phải là băng tuyết bình thường! Ngọn lửa hoàn toàn không thể làm tan nó...
“Xông ra!”
Cầm Họa Hải nghiến răng, nhìn thấy phía trên vẫn chưa bị đóng kín, lập tức nhảy lên không trung định tấn công.
Nhưng khi ông ta vừa nhảy lên phía trên và chuẩn bị ra khỏi lồng băng thì...
Bùm...
Một tia sáng màu vàng từ phía trên tràn ra.
Cả người Cầm Họa Hải đập mạnh vào tia sáng đó, sau đó rơi thẳng xuống dưới.
“Chú hai!”
Cầm Kiếm Nữ vội vàng đi về phía trước đỡ Cầm Họa Hải.
Dường như Cầm Họa Hải đã bị chấn thương, sau khi tiếp đất, lồng ngực phập phồng rồi phun ra một ngụm máu.
“Đó là kết giới...”
Cầm Họa Hải chỉ vào ánh sáng màu vàng ở phía trên, khản giọng nói.
“Kết giới?”
Mọi người hoàn toàn tuyệt vọng.
Khu vực xung quanh bị bao phủ bởi vô số băng sương, trên đỉnh đầu lại có kết giới bao phủ.
Tất cả mọi người đều đã bị nhốt vào cái lồng mà Lâm Chính tạo ra.
Chỉ có thể chờ chết.
Ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên từ trên đầu của họ.
Nhìn lên.
Một đám mây to lớn dày đặc từ từ tụ lại trên đỉnh đầu họ.
Cầm Kiếm Nữ thẫn thờ nhìn, vẻ mặt tái mét.
Cô ta biết rằng đây là sấm sét của Lâm Chính.
“Mau tìm cách ra ngoài đi! Mau lên!”
“Mọi người cẩn thận, thằng nhóc đó sắp giở trò rồi!”
“Đó có phải là sấm sét mà chúng ta đã nhìn thấy ngoài núi không?”
“E là... Sấm sét lần này còn đáng sợ hơn so với lần trước....”
Người của thế gia Cầm Kiếm đều căng thẳng, ai nấy cũng điên cuồng thúc giục chiêu thức bắt đầu phòng thủ.
Ở nơi chật hẹp khép kín này, họ không có chỗ để né tránh.
Tất cả những gì có thể làm chính là phòng thủ.
Cuối cùng!
Ầm...
Vài tia sét lập tức giáng xuống từ đám mây dày đặc đó, xuyên qua kết giới, giáng thẳng vào bên trong lớp tường băng.
“Chặn!”
Tất cả người của thế gia Cầm Kiếm đồng thanh hét lên, thúc giục sức mạnh phi thăng, ngưng tụ lại trên đầu thành một tấm kết giới bằng phẳng.
Ầm!
Sấm sét đập mạnh vào phía trên kết giới.
Lắc rắc!
Kết giới lập tức vỡ tan.
Sấm sét nổ tung rồi biến thành hoa sấm, chém vào trong đám người.
Nhiều người chạm vào hoa sấm lập tức run rẩy như cái sàng, sau đó ngã thẳng ra đất, tê liệt không thể cử động.
Da đầu của đám người thế gia Cầm Kiếm tê dại.
Sấm sét của Lâm Chính... thật quá đáng sợ!
Ầm ầm ầm...
Lúc này, bầu trời lại phát ra âm thanh kỳ lạ.
Sấm sét lại nổi lên.
Nhưng lần này lại khác với lần trước.
Lần này, sấm sét cuồn cuộn trong đám mây đen càng dày đặc hơn, càng khủng khiếp hơn.
Nó giống như một con rồng sấm to lớn đang cuồn cuộn bên trong đám mây, khiến cho linh hồn người nhìn thấy phải run rẩy.
“Ngăn lại! Mau ngăn nó lại!”
“Tất cả mọi người tới đây phòng thủ đi!”
Cầm Họa Hải nói lớn.
Mọi người không còn cách nào khác phải tụ tập lại.
Nhưng có rất nhiều người bị hoa sấm làm cho tê rần, hoàn toàn không thể đứng dậy được.
Lần phòng thủ thứ hai này không có nhiều người bằng lần đầu, sức phòng thử cũng không theo kịp.
Cầm Kiếm Nữ tuyệt vọng nhìn cảnh này, cúi đầu khóc nức nở.
Cô ta biết sẽ không thể phòng thủ được!
Cho dù lần này có thể ngăn cản được, nhưng lần sau nhất định sẽ không thể cản được.
Ngày hôm nay, thế gia Cầm Kiếm sẽ bị tiêu diệt....
“Tôi thật sự... đã sai rồi sao?”
Cầm Họa Phiêu Bạc ngơ ngác nhìn cảnh này, vẻ mặt tái xanh....
“Tình Nhi! Con có chút quan hệ với cậu Lâm mà! Con mau nghĩ cách cứu tất cả người trong tộc đi, con mau nghĩ cách đi”.
Cầm Họa Phiêu Bạc thay đổi hình tượng nghiêm túc hằng ngày, ấn chặt bả vai của Cầm Kiếm Nữ, vội vàng hét lên.
“Bố à, con có cách gì đây chứ? Nếu con có thể thuyết phục được anh Lâm, thì sao mọi chuyện có thể đi đến mức này?”
Cầm Kiếm Nữ khàn giọng nói.
“Chẳng lẽ.... ngày hôm nay, thế gia Cầm Kiếm của chúng ta sẽ bị diệt vong sao?”
Cầm Họa Phiêu Bạc đờ đẫn nói.
“Chúng ta không thể đối phó được sấm sét của anh Lâm, cho nên bây giờ... Bố, bố chỉ có thể dẫn người của thế gia Cầm Kiếm cầu xin anh Lâm tha thứ, xem thử anh Lâm có bằng lòng... tha mạng hay không...”
Cầm Kiếm Nữ nói nhỏ.
“Cách này.... có ích sao?”
“Không còn đường nào để đi nữa rồi, dù có vô ích đi nữa bố cũng nên thử đi”.
Cầm Kiếm Nữ hét lên.
Cầm Họa Phiêu Bạc đóng băng tại chỗ.
Ầm!
Sấm sét lại đánh xuống thêm lần nữa.
Đúng như dự đoán.
Sấm sét lần này còn dày đặc và mạnh mẽ hơn.
Sau khi đụng vào kết giới mọi người ngưng tụ được.
Ầm!
Toàn bộ kết giới nổ tung.
Sấm sét ở trung tâm đánh thẳng vào người Cầm Họa Hải.
Ngay lập tức, cả người Cầm Họa Hải cháy đen, thoi thóp ngã nhào xuống đất.
Người xung quanh bị đánh văng ra ngoài, từng người từng người đập vào tường băng, ngã sõng soài bể đầu chảy máu, khó có thể đứng dậy được nữa.
Cầm Họa Phiêu Bạc ngẩn ngơ.
Ầm ầm ầm...
Sau khi tia sấm sét đánh xuống không bao lâu, trên trời lại vang lên tiếng sấm.
Tia sấm thứ ba sắp được tạo thành.
Cầm Họa Phiêu Bạc biết rằng ông ta hoàn toàn không có thời gian để do dự.
Ông ta nghiến chặt răng, đột nhiên quỳ xuống đất, dập đầu bái lạy, nói trong đau đớn: “Cậu Lâm, xin hãy tha mạng! Cầm Họa Phiêu Bạc biết sai rồi, xin cậu hãy nể mặt Tình Nhi mà cho chúng tôi một con đường sống! Van xin cậu!”
Nói xong, ông ta đập mạnh đầu xuống mặt đất lạnh như băng.
Tất cả người của thế gia Cầm kiếm đều ngạc nhiên, tỏ vẻ khó tin.
“Mấy người còn đứng đó làm gì? Mau quỳ xuống cầu xin cậu Lâm tha thứ đi! Mau lên!”
Cầm Họa Phiêu Bạc gào lên.
Đám người của thế gia Cầm Kiếm đều sững sờ, sau đó tất cả đều phản ứng lại, lập tức quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin được tha thứ.
“Lâm đại nhân tha mạng!”
Tiếng la hét bắt đầu vang lên ầm ĩ.
Nhưng... sấm sét vẫn chưa tan.