Dịch: bachthao82
“Độc Cô công tử, có chuyện gì mà cười vui vẻ thế. Có thể chia xẻ với tiểu nữ được không?”
“Ặc, không, không có gì” trong tâm Độc Cô Bại Thiên tự nhủ “ thật buồn cừơi. Nói với cô à, ta đang cười vì cô. Nói với cô rồi cô không trừng mắt lạnh lùng với ta mới lạ đó”.
Đúng lúc này truyền tới từng tiếng kêu thàm thiết. Độc Cô Bại Thiên thất sắc vội chạy trở lại. Lý Thi sắc mặt cũng thoáng thay đổi, vội chạy theo sau.
Chỉ thấy đám hỗn hỗn đang cùng đám người áo đen, áo xám chém giết lẫn nhau. Ba huynh đệ Tư Đồ đá gục không ít bọn áo đen áo xám nhưng cũng có không ít đám hỗn hỗn nằm ngã bên vũng máu, cặp mắt mở to nhìn lên trời một cách vô cảm, chết không nhắm mắt! Nhìn thấy máu chảy, trong lòng Độc Cô Bại Thiên như đứt ra từng đoạn. Các hảo huynh đệ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, mới vừa rồi vẫn còn đùa giỡn vậy mà bây giờ đã người quỷ hai phương.
Độc Cô Bại Thiên phẫn nộ hét lớn “ Dừng tay”
Nhưng lúc này hai bên hai mắt đều đỏ ửng, không ai chịu dừng tay.
“Bại Thiên…huynh đệ chúng ta……rất nhiều hảo huynh đệ đã bị bọn súc sinh này giết hại. Hãy báo cừu cho huynh đệ chúng ta…..” một tên hỗn hỗn người đầy máu ngã gục dưới chân của Độc Cô Bại Thiên”
Độc Cô Bại Thiên hai mắt đỏ ửng vung hắc ngọc thạch xông thẳng váo đám đông, thấy người là phang. Chỉ trong một thời gian ngắn đã có năm người bị đập vỡ đầu nhưng đồng thời trên người hắn cũng bị năm vết đao. Màu trắng của óc, màu đỏ của máu, hoàn toàn là cách thức dùng mạng đổi mạng. Ba vết đao đổi lại tính mạng của ba tên đại hán. Lúc này Bại Thiên giống như một người máu. Riêng hai tên công tử kia cơ hồ không thèm để ý, giống như việc thuộc hạ chết không hề liên quan gì tới bọn họ.
Lúc này đám hỗn hỗn cũng đã ngã xuống rất nhiều. Ba huynh đệ Tư Đồ thế gia cả người đầy máu. Cho dù võ công bọn họ đều đã đạt tới cảnh giới nhất lưu cao thủ nhưng hảo hán không địch lại nhiều người, trên người cũng đã trúng vô số vết đao kiếm.
Lý Thi lúc này cũng hét lớn “ Lạc Kim Long, Lưu Phong, các ngươi thật quá đáng. Các ngươi muốn giết hết hay sao?”Vứa nói vừa bay người tới bên cạnh Độc Cô Bại Thiên cùng ba huynh đệ Tư Đồ thế gia. Đám người áo đen, áo xám thấy cô ta đi bay tới vội dừng tay không dám tấn công.
Lạc Kim Long cùng Lưu Phong không nói tiếng nào vừa muốn dẫn chúng thuộc hạ rời khỏi.
Độc Cô Bại Thiên la lớn “ Các ngươi không ai được rời khỏi đây. Máu trả bằng máu” Thanh âm cực lạnh lùng, hai mắt đẫm lệ
Ba huynh đệ Tư Đồ thế gia hai mắt cũng đẫm lệ đứng bên cạnh Độc Cô Bại Thiên nói lớn “ Cái đám súc sinh các ngươi, nợ máu trả máu. Bất luận các ngươi đi đến nơi nào, Tư Đồ gia chúng ta cũng không tha cho các ngươi”.
Đám người kia kinh hãi. Đại danh Tư Đồ thế gia tại Hán Đường đế quốc thật sự không dễ trêu chọc.
Hai tên công tử xấu xí nhìn nhau, trong ánh mắt lộ vẻ ngoan độc.
Lý Thi hiểu bọn chúng muốn sát nhân diệt khẩu vội nói với bốn ngừơi bọn họ “ Bốn người các ngươi còn không mau chạy đi. Bọn chúng muốn giết người bịt miệng đó. Rừng núi còn đây thì lo gì thiếu củi đốt chứ”.
Cả bốn người đều lắc đầu.
Lý Thi nói tiếp “ Giữ lại tính mạng sau này để báo thù cũng không muộn. Hiện tại bọn chúng người đông thế mạnh. Người các ngươi dù bằng sắt cũng sao có thể chống lại. Ta bây giờ có muốn giúp các ngươi cũng không được. Bọn chúng quá đông đi”
Thần sắc bốn người kiên định, hai mắt Độc Cô Bại Thiên ửng đỏ nói “ Bốn người bọn ta lúc nhỏ đi chơi băng, không cẩn thận rơi xuống hồ băng. Chính là nhơ bọn họ liều chết cứu thoát nên bọn ta mới sống tời bây giờ. Hiện tai kẻ thù bọn họ đứng trước mặt, bọn ta sao có thể vì bảo vệ tính mạng sống một mình chứ”.
L
ý Thi u oán thở dài đứng lui qua một bên.
Bốn người bị bao vây vào giữa, mặt đối diện với cả một đám đông địch nhân nhưng không hề đổi sắc, dường như đã để sinh tử ra một bên.
Điều đó chứng tỏ nỗi bi thương đối với huynh đệ đã trở thành nỗi cừu hận sâu sắc với địch nhân.
“Giết”
Bốn người trong tay cầm chắc cương đao của đám dịch nhân đã chết xông thẳng vào. Đao kiếm vung lên, máu bắn tung tóe. Ba huynh đệ Tư Đồ đem “Minh Nguyệt tâm kinh” phát huy đến cực hạn lao thẳng vào giữa địch nhân, đao vung là thấy máu. Đương nhiên trên người bọn họ cũng bị vô số vết thương, máu chảy ra ướt đẫm cả y phục.
Độc Cô Bại Thiên dựa vào thân thể cường hãn lao nhanh qua địch nhân cương đao chém trên chặt dưới, vít, chém, bổ, chặt, máu bắn tung tóe. Đồng thời tay phải cầm hắc ngọc thạch cứ trên đập dưới bổ giết vô số địch nhân.
“Chuột thành tinh” Lạc Kim Long cùng “quả dưa chuột” Lưu Phong thấy bốn người bất kể tính mạng chém giết liền cho mười người còn đứng sau lưng gia nhập cuộc chiến. Đám này đúng là chân chánh cao thủ. Tức thì bọn họ liền cảm thấy áp lực gia tăng
Cho dù Độc Cô Bại Thiên thiên tư trác tuyệt nhưng thời gian học võ thật quá ngắn, hiện tại miễn cưỡng có thể coi như đạt cảnh giới nhị lưu cao thủ. Vì vậy trên người bị thương nhiều nhất. Tư Đồ Mẫn Nguyệt so với Độc Cô Bại Thiên tuy mạnh hơn nhưng hắn bản tính thiện lương đối địch không hề tàn ác, vì vậy trên người cũng phải chịu vô số vết thương. Tư Đồ Hạo Nguyệt và Tư Đồ Ngạo Nguyệt bảo vệ hai bên của hai người nhưng cũng không lâu sau, máu hai người chảy ướt cả trường bào, quỵ xuống.
Lý Thi vội chạy tới bảo vệ đỡ lấyhai người dìu ra ngoài thì phát hiện ra hai người chỉ ngất đi, liền lấy thuốc cầm máu cho họ.
Độc Cô Bại Thiên trên người trúng nhiều đao, cuối cùng cũng bị đánh ngã xuống đất. Vô số cây đao chém thẳng xuống người.
Đúng thời điểm này, Độc Cô Bại Thiên thực sự tuyệt vọng. Hận, rất hận, tại sao??? Tại sao huynh đệ lại chết như vậy??? Còn cái bọn súc sinh không bằng cầm thú kia tại sao bọn chúng lại không chết? Huynh đệ của mình mặc dù dánh nhau, đánh bạc, đi kỹ viện, mặc dù trong mắt mọi người không phải là người tốt nhưng tuyệt đối cũng không phải là người xấu. Đánh nhau thì bọn họ cũng chỉ đánh giữa các huynh đệ với nhau, nếu đi đánh người ngoài thì mới là lưu manh côn đồ., hơn nữa bọn họ lại chưa hề khi phụ ăn hiếp kẻ yếu. Đánh bạc cũng chỉ là tiền của họ không phải đi ăn cướp ăn trộm, hơn nữa họ còn đem tiến cho những người vô gia cư. Đi kỷ viễn đối với huynh đệ bọn họ mà nói chỉ đơn giản là giải quyết nhu cầu thiết yếu, nếu đem so với những người lúc nào cũng tỏ ra quân tử, ăn nói đạo mạo nhưng sau lưng thì nam ca nữ xướng thì vẫn hơn gấp vạn lầnTại sao đám huynh đệ chân tình của mình phải chết trong khi đám súc sinh kia vẫn tiêu diêu trên đời? Tại so? Tại sao?
Ông trời già, người thật hỗn đãn(ko biết chửi sao)
Ngay vào lúc đao khí chạm vào người thì trên người Bại Thiên xuất hiện bóng người
“Không” Độc Cô Bại Thiên tuyệt vọng hét lớn máu từ miệng phun ra. Sinh mạng của một thanh niên trẻ, một thanh niên sống nhưng chưa yêu lần nào. Một người từ nhỏ đến lên không ngừng gọi hắn là tỷ phu nay lại vì cứu hắn mà chấp nhận mất cả tính mạng.
Đám người có mặt ai nấy đều kinh hãi, hầu hết đều dừng cả việc tấn công lại. Cái này chính là hữu tình, là thâm tình. Cả bốn người đều biết là phải chết nhưng vẫn vì huynh đệ mà trả thù. Một người sắp sửa phải mất mạng tức thì một người bên ngoài dù thân thể đang bị trọng thương bởi đao kiếm cũng dùng lấy thân mình để kéo dài sinh mạng cho huynh đệ.
Lý Thi không kìm được bật khóc vội chạy nhanh tới dùng thuốc cầm máu cho Tư Đồ Mẫn Nguyệt chỉ mong cứu vãn được sinh mạng của hắn. Vết thương đập vào mắt khiến nàng ta kinh hãi, phía sau trúng hơn mười vết thương, máu thịt như trộn lẫn vào nhau.
Độc Cô Bại Thiên cực nhọc đúng dậy, trong lòng cảm thấy hết sức tuyệt vọng. Nhìn thấy máu cùng khuôn mặt trắng bạch, mắt hắn như mờ đi. Thiếu niên này không chỉ là người hang ngày gọi hắn là tỷ phu mà còn là đệ đệ của người mà hắn vừa yêu vừa hận. Tỷ đệ hai người giống nhau như đúc. Chính vào lúc tối hậu này, không một ai chú ý tới hắc ngọc thạch đột nhiên phát sáng rồi lại dần dần mờ đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
“A….” Độc Cô Bại Thiên tay trái cầm đao, tay phải cầm hắc ngọc thạch ngẩng mặt lên trời gào lên phát tiết oán khí cùng cửu hận trong tâm.
Đúng lúc này một cổ chiến ý thao thiên từ hắc ngọc thạch truyền tới, không phải là ảo giác, đúng là một cổ ý thức ------------ chiến ý thao thiên. Ngay lúc đó, Độc Cô Bại Thiên liền hiểu rõ bí mật của hắc ngọc thạch.Chiến Thiên lão tổ đã truyền vào trong đó một chiến ý ngàn năm bất diệt, ngàn năm bất suy! Dù cho cường hãn như thế nào cũng không thể nắm bắt được nó. Hậu nhân của Độc Cô thế gia không phải ai cũng có thể nhận được cổ sát khí từ ngọc thạch mà lão tổ để lại mà phải là người có lòng nhiệt huyết.
Một cổ lực lượng vô cùng tận từ sâu ngọc thạch truyền tới, như rồng trở về biển tràn khắp cơ thể. Chân khí trong cơ thể vốn dĩ đã suy nhược không ngừng lưu chuyển càng ngày càng lớn. Qua kỳ kinh, nhập bát mạch, tiến vào thập nhị chánh kinh, đả thong nhâm đốc thiên địa nhị kiều……biển tràn vào sông cuối cùng lại trở về đan điền. Sau đó lại từ đan điền phát ra, cứ tuần hoàn liên tục.
Thân thể của Độc Cô Bại Thiên không ngừng phát ra tiếng kêu rắc rắc, các vị trí kinh mạch trong cơ thể đều bị chấn động đồng thời phải chịu một cảm giác cực kỳ thống khổ, mồ hồi đổ ra khắp người. Độ khoàng thời gian một chén trà, kinh mạch toàn thân đều được thông suốt, vết thương trên người cũng gần như khỏi hẳn.Cái ngọc thạch nho nhỏ đó đã đem toàn bộ sức mạnh chuyển tặng cho hắn khiến cho chỉ trong nháy mắt đã tạo nên một cao thủ võ lâm. Một ngàn năm trước vị ủng hữu giả đó cường hãn bao nhiêu thì ngàn năm sau đã có người kế thừa lại toàn bộ!. Ngàn năm trước ngạo thị quần hùng, ngàn năm sau chiến ý vẫn ngút trời!. Một thần thoại võ lâm cuối cùng cũng đã bắt đầu.