Dịch: Yushan
Mọi người làm một chiếc cáng đơn giản từ những cành cây trong rừng rồi đặt Độc Cô Bại Thiên lên trên. Lúc này mọi người mới chú ý hai tay hắn đều đang cầm đồ vật, một tay đang cầm hắc ngọc thạch, bất quá lúc này đã biến thành miếng ngọc màu trắng trong suốt, nhao nhao nhào tới, muốn gỡ ra nhưng lại không cách nào mở bàn tay hắn ra. Ngoài ra còn cầm một vật, hình như chính là một sợi dây chuyền mặt ngọc.
Lý Thi mặt nóng lên, ngầm oán trách bản thân mình vừa nãy không chịu lấy lại dây chuyền mặt ngọc lại. Nhưng cũng hên, bọn chúng không mở được lòng bàn tay hắn ra, nếu không sẽ thấy hình của mình trong tay tên hỗn đãn ấy, lúc ấy thì hỏng bét.
“Các ngươi định bỏ đi hết à, những tên này thì phải làm sao? Nếu như quan tri phủ biết thì sẽ rất phiền phức” Lý Thi chỉ vào thi thể của Lưu Phong và Lạc Kim Long.
“Không cần quan tâm, sau khi trời tối bọn dã thú sẽ giúp chúng ta xử lý thôi, cam đoan xương cốt cũng không còn. Kiểu này, tối hôm nay sẽ có một trân mưa to, sau đó sẽ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì hết.” Tư Đồ Hạo Nguyệt làm ra vẻ hiểu biết nói, “Được rồi, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi.”
Cả đám khiêng Độc Cô Bại Thiên lên rồi nhanh chóng đi về tiểu trấn. Lý Thi tình sẽ quay về môn phái ngay, nhưng nhìn trong tay Độc Cô Bại Thiên là Tinh Nguyên Thạch liền có chút do dự. Tuy rằng tinh nguyên trong Tinh Nguyen Thạch đã mất, chỉ là nàng có cảm giác việc này không hề đơn giản như vậy, cuối cùng cũng cùng mọi người nhanh chóng đi về tiểu trấn. Trông thấy bộ mặt của mọi người thấy nàng về cùng với hắn là chuyện đương nhiên như thế, thì không thể kiềm chế cơn giận trong người.
Trên đường đi mọi người cứ bị chỉ trỏ.
“Nhìn kìa, bọn lưu manh lại đánh nhau nữa rồi, oa, hình như nghiêm trọng lắm, lại có đứa bị khiêng về nữa.”
“Ngươi xem, chảy nhiều máu quá.”
“Ai, u, nhìn hai cánh tay rơi xuống kìa, ghê quá”
“Họ là người tốt, lần trước thấy chúng tôi đáng thương, bố thí cho chúng tôi nhiều tiền lắm.”
“Đúng vậy, họ cũng giúp tôi đánh tên khốn khi phụ tôi.
“Người tốt sao lại thế này được, hài tử, ngươi lớn lên nhất định phải học giỏi, đừng học bọn chúng, nếu không bị khiêng về đó, a, yêu quái đầu heo, nhắm mắt lại, tối nay tránh gặp ác mộng.”
“Các người nhìn kìa, bọn chúng bắt được một nữ nhân.”
“Xinh quá, chính là tiên nữ.”
“Bắt về naht61 định là cho tên lưu manh nẳm trên cáng lấy làm vợ rồi.”
“Sao tỷ lại biết”
“Hắn chính là đại sắc lang, thường hay đến kĩ viện, lần trước còn liên tục cười với tỷ mà.”
“Không thể nào, chắc mắt hắn có cát đó mà.”
“Muội nói vậy là ý gì”
“Mắt hắn có cát nên mới nhìn trúng tỷ đó, hắn bị bệnh chắc.”
“Đồ ba mươi tám tuổi kia, ngươi nghĩ mình đẹp à? Ba mươi tám tuổi rồi mà chưa lấy được ai……”
………… (nhao nhao bàn tán)
“Hâm Mộ đại ca quá đi, ta phải chi cũng nằm trên cáng thì tốt rồi.
“đúng rồi, ta nếu như là đại ca thì quả là sướng.
“Phụ thân, người thấy con có phải không nên học tập họ hay không?”
“Im miệng, người lớn đang nói trẻ con sao lại chen vào.”
…………
…………
…………
Ai cũng buồn bực. Nhất là Tư Đồ Ngạo Nguyệt, luôn luôn cho mình là anh tuấn, nhưng bây giờ bị mọi người coi là “ác mộng”. Lý Thi lại càng bực mình, tự nhiên bị mọi người nói ra nói vào. Đồng thời đối với đám lưu manh này lại có nhận thức mới. Tên vô lại nằm trên cáng này tội ác cao ngất, thường xuyên lui tới kĩ viện, bản thân mình còn bị hắn ôm, tưởng tượng thôi đã thấy căm phẫn, may mà hắn đã chết rồi.
Khó khăn lắm mới về đến nhà của Độc Cô Bại Thiên, nhìn bên ngoài, đây chỉ là một gia đình giàu có bình thường. Có ai biết được gia tộc này nghàn năm trước rất huy hoàng. Trước cửa nhà có đôi sư tử đá, đại môn được sơn màu hồng, tường xây rất cao, trong sân có cây ngô đồng cổ thụ, dưới gốc cây có hai cái bàn đá, còn có thêm mấy cái ghế dựa. Không xa vườn hoa lắm có một cái ghế dựa, một trung niên nhân đang ngồi ở đó an nhàn phơi nắng, tướng mạo tưng tự Độc Cô Bại Thiên. Cũng bộ dạng lười biếng, nhìn qua một lần đã biết là người thích hưởng thụ.
“Độc Cô thúc thúc, tỷ phu anh ấy…….. ô ô……..”Mẩn Nguyệt la lên rồi dùng ray chỉ lên cáng.
Trung niên nhân nhanh chóng đứng dậy, hai mắt lóe thần quang, Lý Thi có cảm giác hai đạo thần quang như nhìn thấu tâm lý của mình, trong lòng chấn kinh, đây là loại cảnh giới gì? Vội vàng nhìn lướt qua đã thấy uy thế như vậy, cao thủ, thật sự là cao thủ.
Hình như tình báo của sư môn có sai lầm, tình báo của sư môn rõ rang viết là: Nghàn năm trở lai đây, Độc Cô thế gia nhân tài điêu linh. Ba trăm năm trước, đại lục xuất hiện một tuyệt đại cao thủ, cứ đoán là người của Độc Cô gia, sau này lại đột nhiên biến mất, rồi bặt vô âm tín. Sau này, Độc Cô gia không hề xuất hiện cao thủ. Ba Trăm năm trở lai đây, Độc Cô thế gia ngày càng suy tàn, không xuất hiện nỗi một cao thủ, cao lắm chỉ là nhị lưu. Mấy năm gần đây càng tồi tệ, nhân đinh ít, liên tục đều là đơn truyền, võ công càng tệ hại hơn, có thể coi như là bách tính, cuối cùng không còn trong võ lâm nữa.
Theo tin tình báo, gia gia của Độc Cô Bại Thiên là Độc Cô Phi Vũ võ công cực kì tồi tệ, khi còn trẻ, xem cờ bạc như tính mạng, ham rượu chè, thường xuyên thiếu nợ, đồ đạc trong nhà lần lượt đội nón ra đi. Bất quá lấy được người vợ tốt, lão bà chính là con gái quan tri huyện, người xinh đẹp như hoa, mà còn đoan trang hiền thục. Lấy tên lãng tử Độc Cô Phi Vũ thời ấy, tạo nên bàn tán xôn xao. Cưới được người vợ tốt như thế, Độc Cô Phi Vũ mói chịu vào khuôn phép, không lâu sau sinh được nhi tử gọi là Độc Cô Ngôn Chí.
Theo tin tình báo, phụ thân của Độc Cô Bại Thiên là Độc Cô Ngôn Chí võ công không ra gì chỉ là rất biết cách kiếm tiền. Ttiệm vãi, khách sạn, quán ăn mở rất nhiều, xung quanh vùng chính là tiểu tài chủ. Bất quá ông ấy tịnh không muốn khuếch trương sinh ý, chỉ duy trì ở một quy mô nhất định. Rất có phong cách trong làm ăn, Độc Cô Ngôn Chí vì muốn chiều theo sở thích của phụ thân nên mở một tửu quán cùng đổ phường. Lão phu nhân biết được liền giáo huấn cho một trận ra trò. Cũng giống phụ thân, Độc Cô Ngôn Chí cưới được người vợ tốt, chính là co gái của lão phu tử, Không những xinh đẹp không kể xiết mà còn là một tài nữ nổi danh.
Về Độc Cô bại Thiên tin tình báo rất ít, chỉ ghi một câu giới thiệu là Độc Cô Ngôn Chí sinh được một người con, tên là Độc Cô Bại Thiên.
Ngay lúc này, một tiếng hét truyền đến: “Sao lại ra thế này?”
Lý Thi giật mình, nhìn thấy Độc Cô Ngôn Chí sắc mặt đầy lo lắng, toàn thân phát tán cỗ khí thế nhiếp nhân. Chân khi cuồn cuộn trong áo, không gió mà áo tự lay động.
Mọi người đều như hóa ngốc hết, nhất là Tư Đồ tam huynh đệ, chúng chẳng bao giờ nghĩ Độc Cô Ngôn Chí là một cao thủ, chưa từng thấy ông ấy lộ ra khí thế như thế này. Lý Thi không ngớt kinh hoảng, trong tâm ngầm nói: xem ra tin tình báo sai hết rồi. tên Độc Cô Ngôn Chí công lực không dưới sư phụ đâu.
Độc Cô Ngôn Chí hình như ý thức được, trong chớp mắt khí thí tiên thất không thấy đâu nữa.
Chúng nhân thở phào nhẹ nhõm.
“Mẫn Nguyệt, con nói ta nghe, Bại Thiên sao lại bị giết? Cuối cùng đã xảy ra việc gì rồi? nói tường tận cho ta nghe.”
Mần Nguyệt kể lại tường tận sự tình phát sinh trước lúc hôn mê sau đó nói: “đây là những sự tình phát sinh trước lúc con hôn mê, sự tình sau đó con chỉ nghe Lý cô nương kể lại, thúc thúc hỏi cô nương ấy đi, cô nương ấy biết tường tận hơn con.”
Đối diện với siêu cấp cao thủ vừa mất đi ái tử, Lý Thi biết không thể giấu diếm chuyện gì, cao thủ nếu dao động tình cảm sẽ rất nguy hiểm, chỉ cần phát hiện ra lời nói dối sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng bản thân. Nhưng mà bí mật của Tinh Nguyên Thạch không thể nói cho đám lưu manh này nghe, vẻ mặt muốn nói nhưng không nói được, nàng nhìn xung quanh.
Độc Cô Ngôn Chí như hiểu ý nói: “Cô theo ta đến thư phòng.” Nói xong bỏ đi trước, Lý Thi vội theo sau.
Lúc này phu nhân cùng lão phu nhân đều bị kinh động, từ hậu viện chạy đến tiền viện, ôm lấy thi thể Độc Cô Bại Thiên than khóc.
“Vì sao lại thế này” Trời ời……. ô ô…….”
…………
…………
…………