Mọi thứ trước mắt như mộng tựa ảo, phảng phất như là tiên cảnh. Hai bên vách đá cứng rắn đột nhiên biến thành ôn ngọc tán phát ra thứ bạch quang nhàn nhạt.Thông đạo cánh phía trước thật không thể ngờ lại là từ bạch ngọc chạm khắc thành. Phía trên trần của bạch ngọc thông đạo cứ cách một khoảng không xa lại khảm một viên dạ minh châu rất lớn.
“Bạch ngọc vi sàng, kim tác mã” (bạch ngọc đem làm giường, vàng đem đúc làm ngựa) đã trở thành đại biểu cho thiên hạ cực phú, không ngờ là ở nơi đây, lúc này, bọn họ lại phát hiện ra một bạch ngọc minh châu thông đạo.
Độc Cô Bại Thiên kích động kéo Huyên Huyên chạy vào trong bạch ngọc thông đạo lấy tay sờ thử, cả hai càng thêm kinh ngạc, thông đạo không hề có một vết nứt, hiển nhiên là một chỉnh thể. Hai người không khỏi hồ nghi, chẳng lẽ lại là do một khối ngọc thạch cự đại điêu khắc mà ra?Thật khó làm cho người ta tin tưởng được, giống như là đang lạc vào cõi mộng vậy.
Tuy nhiên, cỗ khí tức hủy diệt đó ngay lập tức cảnh tỉnh bọn họ.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, những tiếng bước chân phát ra khi đạp trên ngọc thạch tại thông đạo tạo ra những tiếng rất trong trẻo êm tai. Trên đường đi vượt qua vài căn ngọc thất, bàn ghế bên trong, giường ngủ…… tất cả mọi thứ đều từ bạch ngọc điêu khắc mà thành. Trù phòng lại càng khoa trương hơn, nồi niêu, chén bát, thau chậu đều làm từ ngọc. Nơi này trừ bạch ngọc và dạ minh châu ra căn bản không tìm thấy thứ gì khác.
Rất rõ ràng nơi đây đã từng có người ở qua, là bàn tay của ai tạo nên mà lớn như vậy? Thật khó mà lí giải.
Đi tiếp, thông đạo phía trước lại xuất hiện một ngọc thất. Ngọc thất này có chút đặc biệt, cửa của nó khác với cửa những ngọc thất khác ở chỗ nó có một vài điêu khắc. Một bức Bách Điểu Triều Phượng được điêu khắc sống động như thật, phượng hoàng trong bức tranh phảng phất như đang xòe cánh bay lên. Phía trên cửa khắc ba chữ cổ triện: Tàng Bảo Trai.
Độc Cô Bại Thiên hưng phấn hét lên:“Phát tài rồi, phát tài rồi.Huyên Huyên, cô xem này, Tàng Bảo Trai, đích thật là có bảo tàng, hai người bọn ta mỗi người một nửa.”
“Cái tên tiểu tử nhà ngươi thấy tiền thì mắt sáng lên, nơi này bạch ngọc minh châu ở khắp mọi nơi, vậy mà chưa đủ với ngươi sao?”
“Uy, ta nói cô đó Huyên Huyên, cô có phong cách cao thượng từ lúc nào vậy, lúc ban ngày cô chẳng phải đã là tên trộm rồi sao, ngay cả mấy đồng kim tệ trên người ta mà cô cũng vơ vét hết.”
“Im miệng, ta chỉ là giỡn chơi với ngươi thôi.” Tiểu ma nữ cũng có chút hơi bối rối.
“Quên đi. Cô xem nơi này ngọc thạch minh châu khắp nơi, thế mà chỗ này còn đề là Tàng Bảo Trai, vậy là có ý gì?”
Huyên Huyên nghe xong trong lòng cực kì rung động, nói: “Lẽ nào trong đó có tuyệt thế vũ công bí tịch hoặc giả tàng ẩn thiên cổ thần binh?”
“Đúng vậy, giống như lời cô vừa nói: mọi thứ đều có khả năng.”
Hai người không chần chừ gì nữa, vội vã chạy đến cánh cửa bằng ngọc thạch đó, nhưng nó tịnh không hề giống cửa của ngọc thất dễ dàng bị đẩy ra. Cà hai vẫn không tin tưởng, đẩy tới đẩy lui tới N lần mà bất động vẫn hoàn bất động.
Không có biện pháp nào, họ liền bắt đầu chuyển sang tìm kiếm cơ quan. Kết quả mang mất nửa ngày mà chẳng thu hoạch được gì.
“Như thế này là sao? Dùng nội lực phá vỡ nó, tuy cảm giác có chút hơi thô bạo, nhưng mà cũng còn tốt hơn vào đến bảo sơn rồi mà lại chẳng nhặt được gì cả, đúng không?”
Huyên Huyên thấy hắn nói cũng có chút đạo lí, nói không chừng sau khi mở được ngọc môn ra thật sự có bí tịch hoặc thần binh cũng nên. Nàng ta không chần chừ nữa, phách một chưởng hướng về ngọc thạch môn.
“Bàng”
Ngọc môn vẫn bất động. Huyên Huyên đại kinh, đây là ngọc thạch gì mà lại cứng rắn như vậy. Đó đơn giản là chuyện không có khả năng, bằng vào công lực đế cấp cương mãnh của nàng, trên thế gian này rất ít vật gì không bị hủy. Chưởng vừa nãy, nàng sợ mảnh ngọc thạch vỡ bắn ra làm bị thương nàng và Độc Cô Bại Thiên, nên cố ý tăng thêm vài phần lực đạo. Ngọc môn phải hóa thành bột phấn rồi mới phải. Làm sao lại có khả năng này?
Nàng tiếp tục xuất ra ba chưởng, nhưng kết quả ngọc môn vẫn hoàn toàn bất động.
Độc Cô Bại Thiên cũng không cam lòng, tả chưởng dụng lực đánh vào.
“Bàng”
Cánh tay hắn tê rần, nhưng ngọc môn không hề có chút phản ứng.
“Tiểu Bạch ngươi lui lại đi, để ta dùng kiếm thử xem sao.”
Huyên Huyên tay phải trì kiếm, vận đủ công lực hướng về ngọc môn phách tới. Đoản kiếm được truyền đế cấp công lực, tán phát ra thứ quang mang chói mắt, phách về hướng ngọc môn.
“Đinh”, một thanh âm trong trẻo vang lên, ngọc môn không hề có một vết ngấn nào lưu lại cả.
Huyên Huyên thực sự đã phát nộ, khuôn mặt nhỏ đanh lại, hai mắt thần quang lóe sáng. Lại tích tụ công lực lần nữa, đoản kiếm đầu tiên là phát xuất quang mang chói mắt, tiếp đó trên mũi kiếm phát xuất một kim sắc kiếm cương dài hơn một mét, chiếu sáng rực rỡ, kiếm cương như có thật chất lấp ló trên mũi kiếm.
Độc Cô Bại Thiên nhìn đến ngây ngốc, Tiên Thiên Kiếm Cương được xưng là không gì cứng rắn mà không thể xuyên qua được, đột nhiên bị một tiểu nha đầu mười bảy, mười tám tuổi thôi phát xuất ra. Thật là làm người ra khó mà tin được a! Lúc trước hắn còn hoài nghi nàng ta chưa đạt đến đế cấp cảnh giới, hiện tại đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Ả Huyên Huyên này còn nhỏ tuổi như vậy mà đã luyện thành tiên thiên kiếm cương đủ sức ngạo thị thiên hạ đương đại rồi.
Kim sắc kiếm cương phát ra quang mang rực rỡ phách về hướng ngọc thạch môn.
“Đinh”, “Sát”, “Đương”
Đầu tiên là một tiếng “Đinh” trong trẻo, kiếm cương phía trước đoản kiếm chạm vào ngọc thạch, trên ngọc thạch thượng liền xuất hiện một vết ngấn. Tiếp đó đoản kiếm ngân lên một tiếng “Sát” trong trẻo, thanh tinh cương kiếm đã được tiên thiên kiếm cương quán chú vào bị gãy ra.Đoạn kiếm rơi xuống mặt đất phát xuất một tiếng “đương”.
Huyên Huyên lại chẳng có vẻ tiếc rẻ gì cả, trái lại thần tình còn rất hưng phấn, cao hứng nói:“Như quả ta không đoán sai, ngọc thạch môn này đã bị vô thượng cao thủ dùng thủ pháp đặc thù gia phong ấn."
Nói xong liền kéo Độc Cô Bại Thiên đứng trước ngọc môn, có vẻ muốn đi.
“Làm sao mà cô biết được?”
“Bọn ta có thể thử xem.”
Nàng ta nói xong kéo hắn đến một thông đạo khác bên cạnh, nhẹ nhàng ném đoạn kiếm vào ngọc thạch bích, ngọc thạch vỡ vụn rơi xuống, lộ ra một vết đâm rất sâu.
“Quả nhiên như vậy.”
Độc Cô Bại Thiên hỏi:“ Bọn ta há chịu vào bảo sơn mà lại ra về tay không sao?”
“Không, có lẽ thu hoạch của bọn ta là khó mà tưởng tượng được. Hãy đặt tay lên trên ngọc thạch môn, dùng nội lực nhưng đừng phát ra, tĩnh tâm ngưng thần phóng xuất thần thức của ngươi, dùng tâm cảm ứng đạo lực lượng ba động đó. Những lực lượng ba động đó là hướng đi của nội tức phong ấn, tuyệt đối là còn trên cả nội tức ba động của thánh cấp cao thủ. Hãy tĩnh tâm mà lĩnh ngộ, sẽ vô cùng hữu dụng đến suốt đời đó.”
Độc Cô Bại Thiên không nén được hoan hỉ muốn phát cuồng, mục đích hắn bước vào giang hồ chính là muốn thưởng thức qua một lượt thần công tuyệt kĩ của các nhà các phái, nhằm hoàn thiện Cửu Chuyển Công Pháp của hắn. Hiện giờ trước mắt không ngờ lại có một bộ tuyệt thế tâm pháp, hắn làm sao mà không kích động cho được. Đồng thời hắn đối với Huyên Huyên cảm kích không nói nên lời, tiểu ma nữ này tuy bình thường rất đáng ghét, nhưng khi đối diện với tuyệt thế bảo điển này thì lại không hề giấu giếm cho riêng mình.
Hai người đặt tay lên ngọc thạch môn, tĩnh tâm ngưng thần phóng xuất thần thức cẩn thận cảm ứng cỗ ba động yếu ớt đó. Ba động rất nhỏ làm người khác khó mà nắm bắt được, như một đứa trẻ nghịch ngợm, lúc ẩn lúc hiện, càng muốn bắt nó lại thì nó lại càng chạy nhanh.
Chính vào lúc này, cỗ khí tức khủng bố như có cảm ứng, tựa hồ cảm ứng được hai người chính là đang đối phó với ngọc môn. Nó đối với khí tức trong ngọc môn dường như là có địch ý rất sâu, liền lao thẳng tới.
Đối diện với ba động khủng bố, Độc Cô Bại Thiên và Huyên Huyên đành phải trân mình ra chịu. Lúc đầu hai người tay nắm tay nên công lực tương thông, lúc nào cũng giới bị cỗ khủng phố loạn động đó. Nhưng hiện tại do tham luyến nội tức ba động trên ngọc môn nên đành cố gắng chịu đựng, làm cho nó được nước lấn tới. Hai người như bị một chiếc chùy sắt giáng mạnh vào ngực, toàn thân kịch chấn, đầu đau muốn vỡ ra, phảng phất như có ngàn vạn cây đinh sắt đóng vào đầu.
Độc Cô Bại Thiên hét lên trong lòng: “A, Ta phải chết sao?Không, ta còn chưa để cho người của toàn đại lục nhớ tới danh tự của Độc Cô Bại Thiên này, ta không cam tâm.”
Huyên Huyên cũng khó chịu vô cùng, nàng ta minh bạch đây là một thứ công kích tinh thần, chính là đang công kích vào thần thức của nàng và Độc Cô Bại Thiên. Như quả hai người bọn họ không kiên trì trụ lại được, thì sẽ thần thức tiêu tán, dù cho thân thể còn hoàn hảo không thương tổn gì, thì cũng chỉ là hai người ngớ ngẩn vô ý thức.
“Tiểu Bạch, ta cũng khó chịu muốn chết đi được, nhưng bọn ta ngàn vạn lần phải kiên trì trụ lại. Nói không chừng là cái đồ chết tiệt đang ẩn nấp đó cũng sẽ rất nhanh không kiên trì trụ lại được thôi.”
“Ta biết rồi, ta nhất định phải sống để rời khỏi, sinh mệnh thuộc về bản thân ta, ta quyết sẽ không buông xuôi.”
Thần thức công kích làm hai người khó mà chống cự không ngừng tấn công về phía bọn họ, liên miên bất tận. Cho đến khi ý thức của cả hai có chút mơ hồ đích thì ngọc thạch môn từ thủ chưởng của họ bỗng truyền lại tia ấm áp, như tiếng chuông lạc đà từ phía xa trong sa mạc hoang vu truyền lại, tựa tiếng sáo vang lên trên bình nguyên bao la, làm tinh thần hai người nhất thời phấn chấn hẳn lên.
Thủ chưởng càng lúc càng nóng, toàn thân ấm áp, phơi phới như gió xuân. Toàn thân trên dưới có thể nói là rất thư thái, cỗ khí tức âm sâm khủng bố đó bị quét sạch đi hết.
Huyên Huyên nói: “Mau dùng tâm cảm giác nó.”
Hai người lại một lần nữa tĩnh tâm ngưng thần, phóng xuất thần thức cẩn thận nắm bắt mạch động của cỗ lực lượng ấm áp đó.
Ngay sát na đó, Độc Cô Bại Thiên phảng phất như nghe thấy có tiếng trái tim đang đập, hắn biết rắng đó là cỗ nội tức ba động. Thời gian như ngưng đọng lại, những cảm ứng về bên ngoài toàn bộ tiêu thất, chỉ còn tiếng đập rất nhẹ đó. Một thứ cảm giác rất kì diệu, tiếng đập phảng phất như từ ngàn vạn năm trước truyền lại, có thể thấy rõ sự tang thương và mỏi mệt vô tận.