TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Tử Bất Diệt
Quyển 2 - Chương 14: Cô Bé San Nhi

Dịch: TroiOi

Mọi người ở tiền viện từ từ bỏ đi, Độc Cô Bại Thiên vẫn đứng đờ đẫn y nguyên tại chỗ đó. Đột nhiên hắn cảm thấy có người ở phía sau kéo áo hắn. Hắn quay đầu nhìn lại, không nhịn được cười. Một tiểu nha đầu môi hồng, răng trắng, hai mắt to long lanh đảo qua đảo lại đang đứng phía sau hắn. Chính là tiểu nha hoàn nhìn vừa linh lợi vừa nghịch ngợm của Liễu Như Yên.

Tiểu nha hoàn chun chun cái mũi nhỏ nhắn lại rất dễ thương, nói: “Đại vô lại, tiểu thư nhà ta mời ngươi đi một chuyến.”

Độc Cô Bại Thiên không thể không cười. Mình chẳng biết thành đại vô lại từ hồi nào? Liền cố ý nghiêm mặt nói: “Ngươi sao dám nói trượng phu tương lai của ngươi là đại vô lại thế, còn ra cái thể thống gì nữa?”

Tiểu nha hoàn gằn giọng: “Không biết xấu hổ. Ai thèm lấy ngươi. Có câu nói thế nào ấy, cái gì mà muốn ăn thịt thiên nga ấy?”

Độc Cô Bại Thiên không nhịn được bật cười thành tiếng. Mồm mép tiểu nha đầu này thật là lợi hại. So với tiểu thư Liễu Như Yên nhà nó còn lợi hại hơn nhiều.

“San Nhi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Thèm ngươi quản.”

“Con nít mà mồm mép quá. Sau này lớn lên sẽ thành xấu xí cho coi.”

“Nói bậy, tiểu thư nói ta sau này lớn lên, nhất định là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ.”

Độc Cô Bại Thiên thầm nghĩ: Quả thật là có khả năng lắm. Còn bé như thế mà đã xinh đẹp khả ái như vầy, nói không chừng đúng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ sau này lắm.

“Ngươi mới có mấy tuổi đầu, đã vọng tưởng làm mỹ nữ đệ nhất thiên hạ. Còn là con nít sao lại đi nghĩ mấy chuyện bậy bạ như vậy. Nói mau, ngươi thật ra ‘mấy tuổi’ rồi. Nếu không ta sẽ không đi với ngươi đến gặp tiểu thư nhà ngươi.” Độc Cô Bại Thiên lớn tiếng nhấn mạnh hai chữ “mấy tuổi”.

“Thiệt là da mặt dày quá cỡ. Nói thì nói, cũng chẳng có chuyện gì. Ta năm nay 14 tuổi rồi. Nghe rõ chưa hả, đồ đại vô lại, da mặt cực dầy kia?”

Độc Cô Bại Thiên không khỏi cười khổ. Chỉ sợ từ rày về sau con tiểu nha đầu này lúc nào cũng gọi mình là đại vô lại, da mặt cực dầy quá.

Hắn theo San Nhi đi thẳng vào trong phòng của Liễu Như Yên. Nhìn thấy dung nhan như hoa, nội tâm của hắn hơi thấp thỏm. Hắn không muốn tán tỉnh nữ nhân này. Hắn không thể tán được.

Nếu để mấy tên trong băng của hắn ở tiểu trấn biết được hắn đang cố gắng tránh né một tuyệt sắc mỹ nữ, nhất định sẽ ngạc nhiên la lớn: “Tên tiểu tử này có phải đang bị sốt không? Phát sốt đến hồ đồ rồi.”

Độc Cô Bại Thiên nói: “Liễu cô nương, cô kiếm ta có chuyện gì vậy?”

“Không có gì thì không được phép kiếm ngươi nói chuyện chơi sao?”

“Đương nhiên là có thể, chẳng qua như vậy đối với thanh danh của cô không được tốt cho lắm”

“Hừm, ta muốn hỏi ngươi xem kết quả trận chiến vừa rồi. Vừa rồi tiếng động lớn như thế, thiệt là làm người ta sợ chết thôi. Không thể hiểu được hai con người bằng xương bằng thịt sao lại có cái uy lực to lớn đến bất ngờ như vậy. Đột nhiên biến tiền viện thành như thế.”

Độc Cô Bại Thiên tỷ mỉ đem cả quá trình vừa xảy ra nói qua một lần.

Liễu Như Yên nói: “Vừa rồi bọn họ quyết đấu, ngươi đứng bên cạnh không sợ hãi gì sao?”

Độc Cô Bại Thiên nói: “Chúng ta đứng rất xa, căn bản không bị gì. Chỉ là cảm thấy trường đấu võ này thật là quá xuất sắc.”

San Nhi đứng bên cạnh nói: “Đồ xạo sự! Vừa rồi, lúc con kêu hắn xong, hắn còn đang ngẩn ngơ trước tàn tích nơi tiền viện, nhất định là sợ chết khiếp rồi.”

Liễu Như Yên và Độc Cô Bại Thiên nghe con bé nói như thế đều bật cười.

Độc Cô Bại Thiên nói: “Đúng a, là ta sợ chết khiếp được. Đến ngay cả San Nhi dễ thương đến kêu ta, ta cũng không nghe thấy gì. San Nhi không sợ sao?”

San Nhi nói: “Ta thực không sợ. Nếu ta biết võ công, nhất định sẽ lợi hại hơn cả bọn họ.”

Độc Cô Bại Thiên giật mình, vươn tay kéo cô bé lại gần, thăm dò căn cốt của nó. Trong lòng sửng sốt. Căn cốt của San Nhi cực kỳ tốt, chính là kỳ tài luyện võ hiếm có.

San Nhi hoảng sợ: “Đồ vô lại, ngươi đang làm cái gì vậy? Phi lễ nha! Tiểu thư cứu con.”

Độc Cô Bại Thiên trong lòng cảm thấy buồn cười: Con bé này cả ngày toàn nghĩ chuyện đâu đâu. Còn nhỏ như vậy mà cứ nghĩ người ta muốn phi lễ với nó.

Liễu Như Yên cũng cảm thấy kỳ quái “Độc Cô công tử, người làm vậy là sao?”. Nàng thực không nghĩ đến chuyện Độc Cô Bại Thiên có thể phi lễ với một tiểu hài tử. Chỉ là cảm thấy hắn làm vậy nhất định là có nguyên nhân gì đó.

Độc Cô Bại Thiên cười nói: “Tiểu nha đầu, còn nhỏ như vậy mà lúc nào cũng nghĩ toàn chuyện tào lao thiên địa, thực chẳng ngoan. Ngươi yên tâm, ta chẳng thể thích một tiểu nữ hài còn chưa trưởng thành như ngươi.”

San Nhi hỏi: “Thế vừa rồi tay ngươi đang làm gì đó?”

“Ta đang thăm dò thử căn cốt của ngươi coi xem có thích hợp cho việc luyện võ hay không. Nếu như thích hợp, ta liền cho ngươi một bí tịch võ công, ai mà biết ….Ài!”

Lúc San Nhi nghe được nửa câu đầu, rõ ràng rất cao hứng. Nó vô cùng thích võ công, tiếc là không có người chỉ điểm. Nhưng mà nghe đến nửa câu sau, sắc mặt của nó không khỏi bắt đầu khẩn trương. Nó cứ nghĩ là Độc Cô Bại Thiên nói là nó không thích hợp cho việc luyện võ.

Độc Cô Bại Thiên nhìn thần sắc của cô bé như thế, không nhịn được cười “Đáng tiếc, căn cốt tuy là tốt, nhưng mà người ta không muốn nhận chân tình của ta, còn nói cái gì mà phi lễ.”

San Nhi quả nhiên lanh lợi, vừa nghe câu đó, lập tức nắm tay Độc Cô Bại Thiên nói: “Độc Cô công tử, chẳng trách tiểu thư nhà con không mời người khác, đặc biệt thỉnh người. Con bây giờ mới phát hiện người quả nhiên không giống người thường. Thấy dáng người khí vũ hiên ngang, nghi biểu bất phàm. Trong giang hồ nhất định ít người xứng tay đối thủ. Cúi xin người dạy San Nhi võ công đi.” Nói xong, hai bàn tay nhỏ xíu lắc lắc tay Độc Cô Bại Thiên, trên mặt lộ ra thần sắc khát khao thèm muốn.

“San Nhi, ngươi đang nói nhảm cái gì vậy.” Liễu Như Yên thẹn đỏ cả mặt. Nàng không nghĩ rằng San Nhi sẽ nói như thế. Nàng liếc nhanh Độc Cô Bại Thiên một cái, thấy hắn căn bản chẳng có phản ứng gì mới yên tâm.

Độc Cô Bại Thiên sững người. Hắn không thể tưởng được tiểu nha đầu này có thể nói ra một hơi như thế. Đây mà là một tiểu nha đầu mười bốn tuổi sao? Hắn chỉ còn biết la thầm: Khôn sớm dữ, đồ con nít quỷ.

San Nhi lại nói: “Độc Cô công tử, người không phản đối. Vậy nghĩa là đã đáp ứng rồi. San Nhi cảm ơn người.”

Độc Cô Bại Thiên nói: “Khoan, tiểu nha đầu ngươi thật là tinh linh cổ quái. Ngươi có thật là mới có mười bốn tuổi không đó?”

“Thật mà, San Nhi không có lừa người. San Nhi quả thật là mới có mười bốn tuổi.” Nói xong nặn ra nụ cười dịu dàng.

Độc Cô Bại Thiên sao không thấy, sao không cảm thấy cái kiểu cười này có gì quen quen. Đó không phải là nụ cười đắc thắng của Huyên Huyên lúc quỷ kế thành công là gì? Nghĩ đến đó, hắn thấy ớn lạnh. Mỗi lần Huyên Huyên cười kiểu đó, là hắn phải ngậm đắng nuốt cay.

Chỉ là cô bé trước mặc dù cũng già sớm, cũng quỷ quái nhưng mà không so được với Huyên Huyên. Phát hiện người trước mắt không phải là Huyên Huyên, hắn cảm thấy thư thái không ít.

“San Nhi, sao mà người già sớm thế. Còn nhỏ mà nghĩ quá nhiều chuyện sẽ dễ già đi đó.”

“Con nghĩ quá nhiều chuyện chỗ nào. Mấy chuyện đó không cần nghĩ cũng biết, ai bảo con thông minh làm chi.”

Liễu Như Yên thích thú nhìn hai người. Sự thông minh lanh lợi của San Nhi nàng đã biết từ lâu.

Độc Cô Bại Thiên quay đầu đối diện với Liễu Như Yên, nói: “Nàng thường ngày dạy dỗ nó cái gì vậy. Tiểu nha đầu này sao mà lợi hại quá vậy?”

Liễu Như Yên nói: “San Nhi từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, cũng có lúc nghịch ngợm quá mức. Độc Cô công tử, người thật sự muốn dạy võ công cho San Nhi sao? Kỳ thật Như Yên cũng có một số bằng hữu có võ công. Nhưng mà chưa từng nhờ bọn họ dạy cho nó. Ta cảm thấy một nữ hài tử mà tối ngày vung đao múa thương thì thật không tốt.”

Độc Cô Bại Thiên biết, bởi vì nền giáo dục mà nàng tiếp thu khiến nàng không thể chấp nhận chuyện con gái tập võ. Nếu nàng không nguyện ý cho San Nhi học võ, mình sao lại phải làm chuyện phí sức chứ.

Độc Cô Bại Thiên cười nói: “Đã là như vậy, San Nhi đằng nào cũng theo tiểu thư nhà ngươi học rộng hiểu nhiều những thứ đàn bà con gái nên học đi.”

San Nhi lo đến muốn khóc. Liễu Như Yên lại cho rằng Độc Cô Bại Thiên bị mất mặt mà nổi giận, hấp tấp nói: “Nếu San Nhi ngươi muốn học võ như vậy. Vậy cứ theo Độc Cô công tử học đi.”

San Nhi thích quá, nói: “Tiểu thư, cô thật cho con học võ sao? Thế thì hay quá, đợi sau khi con học võ xong thì không cần nhờ mấy bà bà bảo hộ cô nữa. Có con bảo hộ cô là đủ rồi.”

Liễu Như Yên nói: “Nhỏ xảo quyệt kia. Như vậy mãn ý ngươi rồi chứ. Nếu như ta lại không đáp ứng ngươi, có phải ngươi sẽ lại như lần trước, không thèm nói chuyện với ta cả tháng?”

San Nhi lè lưỡi cười nhạo, rồi lẹ lẹ níu tay Độc Cô Bại Thiên “Công tử, người mau mau dạy con võ công đi.”

“Ngươi gấp cái gì vậy, bí tịch võ công ta còn không đem theo, sao mà dạy ngươi đây.”

“Sao kia? Người lừa con, người vốn không muốn dạy võ công cho con.”

Độc Cô Bại Thiên kiên nhẫn giải thích cho nó: “San Nhi, nghe ta nói. Là thế này. Mặc dù ta đang có đây mấy pho võ công uy lực rất lớn, nhưng mà hoàn toàn không thích hợp cho nữ hài tử luyện. Qua vài ngày nữa, ta sẽ đưa cho ngươi một công pháp thần kỳ, bảo đảm ngươi sẽ rất thích.”

Những gì hắn nói đều là sự thật. Cửu chuyển công pháp của hắn vẫn còn chưa hoàn thiện, vốn không thể dạy cho người khác; Kinh Đào Thiên Trọng lại chí cương chí mãnh, lúc luyện công hung hiểm dị thường, cửu tử nhất sinh, rõ ràng lại càng không thích hợp; bỏ qua hai loại công pháp trước thì chỉ còn lại Minh Vương Bất Động mà thôi. Mà tiểu nha đầu này nhìn kiểu gì cũng chẳng giống một người có thể bình lặng tu tâm dưỡng tính.

San Nhi nói: “Bộ công pháp đó có cái gì đặc biệt?”

Độc Cô Bại Thiên đưa mắt nhìn Liễu Như Yên nói: “Liễu cô nương, cô còn nhớ ta có nói qua chuyện bốn sư đồ Lạc Thiên Cung chứ?”

“Chính là mấy tên đả thương người?”

“Đúng, chính là bọn họ. Ta phát giác công pháp của bọn họ không tệ. Trong tiết trời hè nóng nực như thế, không ngờ lại có thể xuất ra những đóa hoa tuyết mỹ lệ, vừa đẹp vừa mát mẻ. Dù bọn họ lần này không chọc đến ta, để ta phát hiện có loại kỳ công như thế, ta cũng muốn đi xem qua một phen.”

Nói xong, hắn lại đem Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công ra biểu diễn trước mặt hai người một phen. Chỉ sau khi hắn luyện thành nóng lạnh bất xâm, mới có thể thưởng thức sự mỹ lệ của hoa băng phiến tuyết. Qua bài biểu diễn đặc biệt của hắn, ngay đến cả người không thích võ công như Liễu Như Yên cũng động tâm. Càng không cần phải nói đến San Nhi. San Nhi vừa nghe đã như say như si rồi.

San Nhi nắm tay Độc Cô Bại Thiên nói: “Công tử, người đến lúc nào sẽ đem pho võ công đó dạy con vậy?”

Độc Cô Bại Thiên nghĩ một lúc, nói: “Khoảng hai tháng nữa đi.”

“Cần lâu đến vậy sao?”

“Đúng, ta còn có chuyện cần phải xử lý.” Hắn nói là tình thật. Mấy ngày nay thu hoạch của hắn rất lớn. Hắn cần phải tìm một địa phương không người tĩnh tu một khoảng thời gian.

Liễu Như Yên đột nhiên mở miệng nói: “Người muốn đi Lạc Thiên Cung ăn trộm sao? Thế thì nguy hiểm lắm. Tốt nhất đừng đi.”

Độc Cô Bại Thiên nói: “Ta thực sự không thể làm cái chuyện trộm cắp vặt vãnh như thế. Ta muốn đi học hỏi qua. Yên tâm đi, ta chắc chắn không có chuyện gì đâu. Nhưng mà đến lúc ta có được tâm pháp rồi, ta làm sao có thể đưa cho các người đây?”

Liễu Như Yên nói: “Ngài có thể đến Vọng Nguyệt thành kiếm chúng ta. Ở đó ta có một điền viên riêng. Gần đây diễn xuất mệt quá rồi, ta phải đến đó nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”

Sau đó ba người lại nói những chuyện thú vị thiên nam địa bắc. Qua một khoảng thời gian, Độc Cô Bại Thiên đứng dậy cáo từ.

Hai thầy trò Liễu Như Yên tiễn hắn ra đến tận cửa. Đặc biệt là San Nhi, lại càng “ân cần” dị thường, chạy lên phía trước giúp hắn mở cửa.

Từ trong phòng của Liễu Như Yên bước ra, hắn lập tức bước về ‘phòng khách lâm thời’ nơi hậu viện.

Đọc truyện chữ Full