Dịch: Sát Thủ Dola
Độc Cô Bại Thiên này sẽ chứng minh cho anh hùng trong thiên hạ thấy, ‘Cửu Chuyển Công Pháp’ do ta tự sáng tạo ra có thể khắc chế ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’. Hôm nay để cho ‘Cửu Chuyển Công Pháp’ dương danh thiên hạ.
Phi dương bạt hỗ vi thùy hùng?
Thiên hạ phong vân xuất ngã bối
Vương đồ bá nghiệp đàm tiếu trung.
Tiêu diêu tái sái hồng trần lộ.
Thùy nguyện đẳng nhàn quy.
Dịch nghĩa:
Vì ai đã là con trai mà chẳng kiêu ngạo và ngông cuồng?
Những biến động trong thiên hạ đã làm chúng ta xuất hiện (- ý như thời thế tạo anh hùng vậy..)
Vương đồ bá nghiệp (tranh ngôi báu, dựng nghiệp bá) đi liền với/ gắn liền với sự đàm tiếu.
Tiêu diêu tự tại bước đi trên con đường cát bụi.
Có ai lại ước nguyện đời tầm thường.
Dịch thơ
Nam nhi ai chẳng kiêu hùng chứ?
Thiên hạ phong vân xuất chúng ta.
Vương đồ bá nghiệp cùng đàm tiếu.
Tiêu diêu tự tại chốn hồng trần.
Nào ai có nguyện đời nhỏ nhoi.
Quần hùng đối với ‘Cửu Chuyển Công Pháp ‘ của hắn nêu ra thực không quá để ý, một tên vãn bối hậu sinh có thể sáng tạo ra võ công gì chứ. Họ chẳng qua cho công pháp là kết quả của chút nông nổi nhất thời, ngược lại đối với hào khí ngút trời của hắn thì lòng ngầm khâm phục.
Một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi, dám khiêu chiến với cao thủ của thế hệ trước, dù thành công hay thất bại thì phần dũng khí đó cũng khiến người ta khâm phục.
Ngân Nhiêm đạo nhân hỏi: “ Độc Cô Bại Thiên, ngươi thật muốn khiêu chiến ta sao?”
“Nếu như ta rửa sạch lời hoang ngôn ti tiện của bọn ngươi ở trong lòng mọi người, thì cứ tính là khiêu chiến đi. Vậy mời ngươi tiếp thụ sự khiêu chiến!”. Độc Cô Bại Thiên hiên ngang trả lời.
“Tốt, người trẻ tuổi quả nhiên có dũng khí, Yêu Thiên Vương ta rất đánh giá ngươi rất cao. Nếu ngươi có thể tiếp được ba chiêu ’Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’, Lý Xương ta đảm bảo ngươi bình an vô sự.”
“Đa tạ tiền bối.”
Độc Cô Bại Thiên lập tức trong lòng có quyết định. Hắn biết nếu tiếp được ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’ của Ngân Nhiêm đạo nhân, bản thân cũng phải thụ trọng thương. Đến lúc đó không có người bảo hộ, hắn sẽ khó thoát nếu chẳng may gặp độc thủ
Độc Cô Bại Thiên liền ôm quyền hướng Lý Phóng nói, “Tướng quân, vì chứng minh mình vô tội, tại hạ bị ép phải động thủ ở Lý phủ. Nếu có chỗ nào tại hạ đắc tội, mong tướng quân bỏ qua.”.
Lý Phóng vốn có nhiều hảo cảm đối với Độc Cô Bại Thiên, lại có Yêu Thiên Vương đảm bảo, đối với hắn càng thêm cảm giác thân thiết.
“Thiếu hiệp không cần khách khí, mọi người đều là người tập võ, không nên câu nệ tiểu tiết. Nhưng người nên nhớ hãy chú ý tránh làm tổn thương gây mất hoà khí.”
“Tuân mệnh, Ngân Nhiêm tiền bối, chúng ta đi đến tiền viện tỷ thí.”
Mọi người lại đi đến tiền viện. Kết quả từ một trường đại chiến của vương cấp cao thủ không lâu trước đó lại hiện lên trong mắt chúng nhân. Đại sảnh hiện tại khuynh hướng sập đổ, bên cạnh đó tiền viện đầy những chỗ lồi lõm, gạch ngói thì hoá tro bụi, không cần nói cũng biết cuộc đại chiến đó kinh nhân thế nào.
Khi nhìn thấy khung cảnh ‘hoành tráng’ kinh nhân này, Nội tâm của Độc Cô Bại Thiên dâng lên hào tình cuồn cuộn ngất trời:
Thiên hạ anh hùng xuất ngô bối, vương đồ bá nghiệp đàm tiếu trung.
(Chú thích: Thiên hạ anh hùng xuất hiện chúng ta, trong lúc đàm tiếu chuyện vương đồ bá nghiệp)
Đại trượng phu khi sống trong trời đất, phải oanh oanh liệt liệt mà tung hoành ngang dọc. Nếu cứ sợ đầu sợ đuôi, thà chuyển sang làm thân phận nữ nhi.
Độc Cô Bại Thiên trong mắt hừng hực cháy lên ngọn lửa chiến ý.
Ngân Nhiêm đạo nhân đứng đối diện hắn, không dám có chút khinh ý. Hắn cực hiểu tên tiểu tử này rất tà môn, lúc ở trên thuyền hắn đã trúng một kích trầm trọng, hai ngày không gặp, hiện 'sinh long hoạt hổ' đang đứng ở trước mặt bản thân mình.
Hai ngươi âm thầm vận công lực, chờ thời cơ để ra tay cho đối phương một kích chí mạng.
Ngay lúc ấy, đột nhiên có người hô lên: ”Chậm chút đã, chúng ta có lời muốn nói cùng Độc Cô huynh đệ.”
Độc Cô Bại Thiên quay đầu lại nhìn, ra là vài người bằng hữu mình mới kết giao, hắn chậm rãi đi đến.
Đinh Bình nhỏ giọng nói: “Huynh đệ, đại ca đây có thể nói công phu không ra gì, nhưng giang hồ lịch duyệt so với ngươi nhiều hơn. ’Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’ của lão đạo đó ngươi vạn vạn lần không được dùng tay trực tiếp đỡ đòn nhé, trúng phải thì mất mạng như chơi. Công lực của ngươi kém xa lão đó, ngàn vạn lần không được nông nổi nhất thời sính cường. Hảo hán không nên chấp nhặt thua thiệt trước mắt, huynh đệ cứ thẳng thắn một lời xin lỗi thì có sao? Mấy năm nay, đại ca chịu thiệt thòi cũng nhiều rồi, huynh đệ như vậy có đáng là gì.”
Độc Cô Bại Thiên rất cảm động, hắn mới đầu chỉ cho rằng Đinh Bình là loại giang hồ lừa bịp, không có nghĩ hắn lại là hán tử nhiệt huyết, bằng hữu như vậy không có uổng phí tâm can kết giao.
“Đinh đại ca, hảo ý của huynh, đệ xin nhận. Bất quá, huynh yên tâm, đệ không có sao, đệ đích thực đã từng lĩnh giáo qua ‘Phi Hoa Phi Diệp Cẩu Thí Công’ của lão đó. Lúc đó đệ đều không có việc gì, hiện tại càng không sợ.”
Đám người Vương Phi ở bên cạnh nói: “Đinh đại ca thế nào rồi? Bọn ta sớm đã nói Độc Cô huynh đệ thuộc loại thà chết vinh hơn sống nhục ‘ chứ không chịu ủy khuất mà sống, là loại hào kiệt đích thực, dù biết trên núi có hổ cũng vẫn một mực lên núi.
Lưu Dật Phong nói:” Độc Cô đại ca, lúc huynh cùng lão động thủ, huynh đừng đối chưởng với lão, lấy thanh kiếm của ta mà dùng, tuy chẳng phải danh kiếm gì, nhưng cũng miễn cưỡng chặt đồng cắt sắt được, rất sắc bén.”
Độc Cô Bại Thiên cười khổ nói: “Ta còn không có nghĩ ra kiếm chiêu, chỉ có một bộ quyền pháp nhưng cũng tính là không hoàn chỉnh, bất quá cũng có thể dụng chưởng pháp.”
“..Á…”
Chúng nhân trợn mắt không dám tin, như thế còn muốn đánh cái gì nữa.
Độc Cô Bại Thiên nói:”Các huynh đệ yên tâm, ta sẽ không sao.Hà hà, đừng có quên, ta từng nói qua sẽ khiến tên ta biến thành một loại tín ngưỡng, ta thế nào lại rút lui được.”
Độc Cô Bại Thiên lại đi ra giữa sân, lúc này trong lòng hắn sôi sục tình cảm, hắn cảm giác được sự chân thành của đám bằng hữu đó.
Ngân Nhiêm đạo nhân ép giọng nhỏ xuống: ”Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm cái chết.”
Độc Cô Bại Thiên cũng nhỏ giọng nói: “Lão tạp mao nhà ngươi thật là âm hồn không tan, ta đi đến đâu ngươi đuổi đến đó. Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao, lại đây, ngươi mang cái cẩu thí công pháp …cái gì hoa, cái gì diệp xuất ra coi.”
“ Muốn chết.”
Lão đạo khí thế biến đổi ngay, trong phút chốc, tiền viện tràn ngập một cỗ sát khí. Không khí xung quanh trở lên băng lạnh như tiết trời cuối đông, làm cho ngươi ta lạnh thấu tim phổi.
Mặc dù Độc Cô Bại Thiên đã sớm lĩnh giáo qua môn kì công này. Nhưng hắn vẫn bị một cỗ hàn ý dần dâng từ bên ngoài tiến vào trong cùng của nội tâm.
Khí thế lão đạo lần nay khác hắn hôm trước, lúc trước như quả nói sự băng lạnh giống như một khối băng thì hiện tại lại giống một thanh kiếm băng, một thanh băng kiếm như muốn tiêu diệt đối thủ.
Hàn ý sâm sâm tấn công xương cốt Độc Cô Bại Thiên, tự hữu hình, hoàn vô hình; tự hàn khí, hựu tượng sát ý.
(chú thích: tựa có hình nhưng lại vô hình, tựa như hàn khí lại là sát khí.)
‘Bất Động Minh Vương ’ cùng ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’ tự hồ sinh ra đã là tương sinh tương khắc. Bị ‘phi hoa phi diệp lạc thiên công’ công kích, ‘bất động minh vương’ lập tức lấn át‘ Cửu Chuyển Công Pháp’ tự vận hành.
Một tia sáng trong nội tâm sâu thẩm của Độc Cô Bại Thiên bùng lên. Tĩnh lặng tâm trí, đạm bạc danh lợi. khán na hoa khai hoa lạc, thính na vũ đả ba tiêu, thế gian vinh nhục giai vong.
(Chú thích: Nhìn hoa nở hoa tàn, nghe tiếng mưa rớt trên tàu lá chuối, thế gian vinh nhục đều quên.)
Độc Cô Bại Thiên đứng tại đó, tĩnh lặng, vừa động cũng bất động. Trong mắt hắn phảng phất như thiên địa thế gian đều yên tĩnh hài hoà - làn gió nhẹ nhàng - trời xanh mây trắng xa xăm - ánh nắng rực rỡ - ngay cả quần hùng trước mắt có vẻ như đều chất phác, thậm chí Ngân Nhiêm đạo nhân cũng không còn đáng ghét.
Thanh tĩnh vô vi chính lại là ý nghĩa thâm ảo của ‘Bất Động Minh Vương’. Chân khí trong thể nội cuồn cuộn như nước chảy, từ đan điền tới trăm mạch tuần hoàn lưu chuyển, sinh sôi không ngừng.
Hàn khí u ám lạnh lẽo cùng sát ý bị hắn một lượt quét sạch. Toàn thân như được thấm gội gió xuân, tinh thần sảng khoái, thân thể thư thái.
Đại đa số người tại đó đều cảm giác được sự biến hoá của Độc Cô Bại Thiên, nhưng từ đâu phát sinh biến hoá đó thì không thể xác định.
Năm đại cao thủ đồng thời động dung, sự biến hoá khí tức của Độc Cô Bại Thiên phát ra cũng chỉ có dạng cao thủ cấp bậc như bọn họ mới chân thực nắm chắc.
Khí chất của một người trong phút chốc phát sinh thay đổi, chỉ có một loại khả năng là người đó trên thân mang hai loại nội công tâm pháp cao thâm,hoàn toàn khác nhau. Người tầm thường không thể làm được tâm pháp bất đồng có thể tương hỗ lẫn nhau. Trừ khi thông minh tuyệt đỉnh suy xét hai bộ tâm pháp bất đồng, rồi lại tổng hợp tâm pháp vượt quá hai bộ tâm pháp đó.
Càng làm cho năm vị đại cao thủ kinh tâm chính là sự tích tụ ‘tinh thần tu vi‘ của thanh niên này, chỉ trong chốt lát ngắn ngủi, từ tu vi bình thường thăng hoa đến cảnh giới không kém bọn họ.
Ngân nhiêm đạo nhân có cảm giác cả người của Độc Cô Bại Thiên dần dần trở lên như sương khói, cứ như lẫn vào trong sương mù. Công kích tinh thần cương đại của bản thân phát ra chớp mắt biến thành vô dụng.
Minh Vương Bất Động, Bất Động Minh Vương. Tâm tĩnh, thân tĩnh, thanh tĩnh vô vi, tâm tĩnh trí sáng suốt.
Độc Cô Bại Thiên có một loại ảo giác, hắn phảng phất như siêu thoát khỏi trần thế, vô dục vô cầu, xá tâm chi ngoại biệt vô tha vật. Chân khí bên trong vận chuyển càng thông suốt, liên miên không dứt sung mãn mạnh mẽ. (mọi vật bỏ hết ra ngoài tâm trí).
Ngân Nhiêm đạo nhân càng lúc càng kinh hãi, hắn cảm giác người thanh niên trước mắt không phải Độc Cô Bại Thiên. Lần trước cùng Độc Cô Bại Thiên giao đấu có cảm giác hắn bá khí lẫm liệt, tràn đầy hào khí, làm cho lão có một loại cảm giác áp bức. Nhưng người thanh niên trước mắt này lại thuộc dạng sương mù hư ảo, làm người ta không dò ra được.
Ngân Nhiêm đạo nhân hiểu không thể tiếp tục ở tình trang hạ phong thế này, liền mang ’Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công ‘ phát huy cực hạn, Cả người càng trở lên thêm âm lãnh, chỗ da dẻ lộ ra bên ngoài cũng trở lên trắng nõn dị thường. Đặc biệt là đôi bàn tay, trong suốt như bạch ngọc, nổi lên hào quang nhàn nhạt.
Nhiệt độ không khí xung quanh lại nhanh chóng hạ thấp, từng đoá băng hoa tuyết diệp từ không trung hiện ra, lay động hạ xuống, sáng trắng lấp lánh, trong suốt tráng lệ, rực rỡ chói mắt.
Đa số quần hùng quan chiến hầu như là lần đầu tiên được thêm kiến thức về môn kì công này, nhìn thấy dị tượng như thế, đều cảm thấy kinh ngạc.
Lão đạo quát lên một tiếng: “Độc Cô Bại Thiên, ta để cho tiểu tử không biết tôn trưởng nhà ngươi biết thế nào là tuyệt học Lạc Thiên Cung. Lạc thiên chưởng đệ nhất thức: "Lạc Anh Tân Phân.”
Bàn tay trắng như ngọc điều động mãn thiên phi vũ ‘ băng hoa tuyết diệp’ cuốn tới Độc Cô Bại Thiên,cấp tốc phóng ra những băng hoa tuyết diệp ti ti phá không chi thanh.
Quần hùng kinh hoảng, đây đâu còn là băng hoa tuyết diệp nữa, rõ ràng là một trời đầy ’mãn thiên phi vũ ‘ ám khí dùng để giết người.
Đám người Đinh Bình, Chu Thiên Chính càng thất kinh, trên mặt đều biến sắc.
Độc Cô Bại Thiên quát to: “Minh Vương Bất Động, Bất Động Minh Vương, chuyển.”
Quát xong,đôi bàn tay như vẽ một hình thái cực ở không trung, băng hoa tuyết diệp đang phi đến như gặp phải trở lực, mất phương hướng lệch sang nơi khác.
Đợi băng hoa tuyết diệp tan rã, Ngân Nhiêm đạo nhân lao đến, song chưởng trong suốt như bạch ngọc phát ra hàn khí lạnh xương.
Độc Cô Bại Thiên lại quát to: “Minh Vương Bất Động, Bất Động Minh Vương, Phá.” Song chưởng đưa ra trước ngực, từ từ nghênh đón Lạc Anh Tân Phân của lão đạo.
Một đằng cấp tốc lao tới, một đằng chậm rãi nghênh đón. Một tĩnh một động, hình thành thế tương phản rõ ràng.
“Oanh”
Song chưởng cuối cùng va chạm nhau ở không trung, phát ra tiếng nổ rung trời, băng hoa tuyết diệp đang bay lượn trong không khí tức thì cuốn tới quần hùng.
Mọi người kinh hãi, đều vội vàng vận công bảo vệ. Đến lúc băng hoa tuyết diệp tan biến, chúng nhân lại quay mặt vào trận đánh. Chỉ thấy Độc Cô Bại Thiên liên tục lụi lại phía sau tám bước, trên đất lưu lại một hàng dấu chân thật sâu, phàm là nơi nào hắn lùi tới ở đó liền đóng băng.
Ai lấy đều kinh hãi, ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’ danh bất hư truyện, quả nhiên là kì công hiếm có trong thiên hạ. Đồng thời, đối với ‘Cửu Chuyển Công Pháp‘ mà Độc Cô Bại Thiên sáng tạo ra vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi. Người tinh mắt đều có thể nhìn ra, hắn tuy công lực còn thấp kém nhưng luận về công pháp mà nói, hắn tuyệt không dưới ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’.
‘Cửu Chuyển Công Pháp’ lại có thể mang hàn khí ‘phi hoa phi diệp lạc thiên công ‘ ép xuống đất, ai mà không phục.
Một ngụm máu trào lên trong cổ họng, hắn cố ép xuống nhưng ngoài miệng vẫn rỉ ra vài giọt..
Lúc này, thân thể của Độc Cô Bại Thiên khó chịu dị thường. Tuy có Bất Động Minh Vương cùng Cửu Chuyển Công Pháp giúp đỡ đẩy lùi hàn khí nhưng lão đạo công lực thâm hậu vô bì, hắn không thể hoàn toàn đẩy hết ra được, vẫn phải liều mạng tiếp một phần.
“Bốp, bốp, bốp…” Lý Xương liên tục vỗ tay, trên mặt hết sức tán dương, nói: “Cửu Chuyển Công Pháp’ quả nhiên tuyệt diệu, hay cho chiêu ‘Bất động Minh Vương, chuyển’ huyền ảo mê hoặc, không có dấu vết để tìm. Hay cho chiêu ‘ Bất Động Minh Vương, phá’ trước giờ chưa từng có, mang phong phạm của đại hành gia. Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả úy đó!”
Chúng nhân không thể không động dung, có được lời khen của Vương Cấp cao thủ, Cửu Chuyển Công Pháp nhất thời giá trị tăng lên gấp trăm lần.