Dịch: A Anh
Độc Cô Bại Thiên leo lên ngọn núi cao nhất, trải tầm mắt nhìn xuống dãy núi dưới chân. Dải núi trùng điệp, uốn lượn như rắn chạy tít về phía xa, cảm giác không còn áp bức như lúc dưới chân núi nữa.
Hắn nhất thời tỉnh ngộ ra, đó là bởi vì khi đã đạt đến một cao độ nhất định, mọi thứ đều dưới chân mình.
Đỉnh cao của cuộc đời ta là ở đâu?Vũ đạo cực hạn? Vận mệnh?
Khi lên đến tuyệt đỉnh, mọi núi cao đều thành nhỏ bé!
Ở độ cao này có cảm giác như đang phủ thị chúng sinh, nhất thời làm hắn quên hết phiền muộn, hào khí trong lòng dâng lên ngất trời.
“A……”
Hắn ngửa đầu lên trời hét lớn.
Một trận gió ào tới, thổi bay mái tóc đen dài của hắn.
Sự tự tin cường đại đã quay trở lại với hắn.
Độc Cô Bại Thiên quay người đi xuống núi, hắn muốn đem cảm ngộ thành hành động.
Hắn tìm đến một khu vực bằng phẳng trong dãy núi để tu luyện võ công.
Liên tiếp mấy ngày, từ nơi đây không ngừng truyền lại những tiếng “oanh oanh”, dã thú gần đó sợ hãi chạy trốn hết.
Độc Cô Bại Thiên đang cố gắng hòa hợp Kinh Đào Thiên Trọng và Minh Vương Bất Động, nhưng hiệu quả không được lí tưởng lắm.
Vô luận hắn nỗ lực thế nào cũng không có cách nào quán thông hai loại tâm pháp. Một thứ chí cương chí mãnh, cuồng bá vô đối, cái kia thì lại như thanh phong minh nguyệt, phiêu miểu hư vô. Căn bản là hai thứ tâm pháp hoàn toàn bất đồng.
Mệt mỏi đến cùng cực, ngược lại hắn còn bị hai thứ tâm pháp này phản phệ, thổ ra một ngụm tiên huyết lớn.
Độc Cô Bại Thiên chầm chậm đứng dậy, đi vào sâu trong rừng, tìm đến nơi nào có nguồn nước để uống cho đã khát một phen.
Hắn dáo dác tìm kiếm, đột nhiên phát hiện ra một đàn hươu rừng ở phía xa. Nét mặt hắn lập tức hớn hở, tưởng tượng ngay đến món thịt hươu ngon lành.
Tuy nhiên, ngay lúc đó đàn hươu cũng đã phát hiện ra hắn, liền bỏ chạy tứ tán.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Độc Cô Bại Thiên đột nhiên có một chút linh cảm.
Hắn vỗ mạnh vào đùi:“Phải rồi, tại sao lại phải dung hợp chúng lại làm một? Chẳng phải hai loại công pháp đó đều là thần công tuyệt kĩ sao? Vì cớ gì lại không thể đồng thời kiêm tu chúng? Có khi phân tán lại còn tốt hơn so với chỉnh hợp.”
Nghĩ thông được đạo lí này, hắn nhất thời vô cùng hân hoan. Mấy ngày gần đây, hắn rõ ràng cảm giác được Kinh Đào Thiên Trọng và Minh Vương Bất Động tập riêng đều đã có những bước tiến bộ rất dài, nhưng khi hai thứ công pháp này hợp thành Cửu Chuyển thì lại tiến triển rất chậm.
Nhìn thấy những mạch nước hội tụ lại thành một dòng suối nhỏ chảy xuôi xuống núi, hắn lại một lần nữa đã minh bạch được những vấn đề về luyện công. Mấy ngày gần đây hắn ngày nào cũng cố gắng dung hợp hai thứ tâm pháp xung khắc lại với nhau, mà đã quên đi mất bản chất thuận theo tự nhiên của vũ đạo.
“Bằng vào công lực hiện tại của ta, kinh nghiệm lịch duyệt căn bản vẫn chưa đạt đến cảnh giới sáng tạo ra võ học đó. Cưỡng cầu gấp rút có khi lại trở thành ngược lại, mất luôn cả tâm trí bình thường. Miễn cưỡng dung hợp là một thứ nghịch đạo, ta vẫn chưa đạt đến cảnh giới của loại đạo pháp tự nhiên đó, nói chi đến chuyện nghịch thiên nhi hành.”
Hắn bắt một con dã thỏ, sau đó nướng lên, vừa ăn vừa nghĩ ngợi.
Hắn nhớ lại tình cảnh hai lần cùng với Ngân Nhiêm lão đạo kích đấu. Cửu Chuyển Công Pháp trong Kinh Đào Thiên Trọng có phần cương mãnh, vương bá vô đối, nhưng trong Minh Vương Bất Động lại có phần khinh linh phiêu dật, hư ảo phiêu miểu.
Mỗi một chi tiết lúc đối địch lại nhất nhất hiện lên trong đầu hắn.
Những ngày sau đó, ban ngày thì hắn tu luyện Kinh Đào Thiên Trọng, tối đến thì tu luyện Minh Vương Bất Động dưới ánh trăng.
Tu luyện khắc khổ làm tăng thêm cảm ngộ hơn lúc bình thường, khiến cho hắn đã cảm giác được nội lực trong thân thể bùng phát. Cuối cùng vào một đêm hắn lại đột phá, công lực nhảy vọt lên đến cảnh giới siêu nhất lưu cao thủ.
Độc Cô Bại Thiên không kìm được ngửa đầu lên trời hét lên:
“A…… ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn làm cường giả của đại lục……”
Liền sau đó các loại tán thủ trong Kinh Đào Thiên Trọng, bất động kiếm pháp trong Minh Vương Bất Động, cùng theo sự cực độ hưng phấn của Độc Cô Bại Thiên mà không ngừng xuất ra.
Tầng tầng chưởng ảnh, đạo đạo kiếm quang phối hợp với bộ pháp linh động, tại vùng bình địa trong núi không ngừng vũ động. Một chưởng một kiếm cuối cùng do Độc Cô Bại Thiên xuất ra, chém đứt một cây đại thụ cách đó không xa, sau đó nát tan thành từng mảnh vụn.
Nháy mắt Độc Cô Bại Thiên đã ở trong núi một tháng, công lực cũng đã đạt đến mức mà hắn dự liệu.
Nhưng hôm nay khi hắn diễn luyện chiêu thức Kinh Thiên Nhất Kích tại cung điện dưới lòng đất đó, trong lòng hắn có một thứ cảm giác khó nói nên lời, ẩn ước phát giác được sẽ có sự tình gì đó phát sinh.
Ban ngày sự tình gì đó cũng chưa có phát sinh, nhưng khi đêm đến, vào lúc mặt trăng vừa lên, thứ cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.
Hắn cảm giác được có cái gì đó hô hoán, một thứ hô hoán đã vượt qua ngàn vạn năm, phảng phất như từ thời thượng cổ truyền lại.
Một thứ cảm giác đau thương dâng lên trong lòng hắn, dần dần biến thành bi ai vô tận. Đầu của Độc Cô Bại Thiên đau như muốn vỡ ra, hắn lăn lộn trên mặt đất, nhưng trong lòng khó chịu hơn rất nhiều.
Thứ hô hoán đó giống như là từ trong tâm hắn truyền lại, thanh âm càng lúc càng rõ:“kinh…… thiên…… quay…… lại……”
Độc Cô Bại Thiên cuối cùng đã mất hết tri giác, tuy nhiên “hắn” lại từ từ đứng dậy, mang theo một khí thế vô cùng cường đại.
Một thế đứng bình thường, nhưng lại có một cỗ khí thế hủy thiên diệt địa, khí thôn sơn hà. Mái tóc dài tung bay, trông hắn giống như một thiên thần.
“Độc Cô Bại Thiên” chầm chậm mở mắt ra, tựa như có hai đạo quang mang từ mắt hắn lóe sáng.
“Ta Kinh Thiên đệ nhất quay lại đây, a……”
Độc Cô Bại Thiên tự xưng là Kinh Thiên đó ngửa đầu lên trời thét lớn, thanh âm vang vọng tựa như tiếng sấm. Lá cây trong rừng trút xuống ào ào, vô số chim chóc đậu trên cây sa xuống đất, thú rừng trốn chạy thục mạng ra khỏi núi càng xa càng tốt.
“Ngàn năm chờ đợi, vạn năm hô hoán, ta cuối cùng cũng đã quay lại. Toàn đại lục sẽ rung động dưới bước chân của ta, linh thức bất diệt vĩnh viễn không bao giờ bị tiêu tán, bất tử không chỉ là truyền thuyết. Đám hỗn đản ngu dốt ti bỉ vô sỉ các người chờ đến lúc bọn ta quay lại thì chết chắc rồi.”
“Kinh Thiên Quyết”
Độc Cô Bại Thiên thét lớn một tiếng, thân người cũng chuyển động. Hữu thủ tùy ý phất lên một cái, một đạo cương khí như thật chất sáng rực đâm thẳng vào đại thụ cách đó mười mấy mét.
Những “oanh oanh” điếc tai vang lên, đại thụ cao tận mây xanh đó đã đổ rầm xuống.
Độc Cô Bại Thiên lại bạt xuất trường kiếm, kiếm chỉ thẳng lên trời. Kiếm khí trùng thiên, không phải, là cương khí, cương khí xông thẳng lên trời. Sau đó hắn vọt người lên, thân hình đạt đến độ cao vài mươi trượng, tay trái cầm trường kiếm quang mang sáng rực phách thẳng xuống mặt đất.
Cương khí dài hơn mười trượng như cầu vồng, tựa thiểm điện giáng thẳng xuống.
“oanh”
Một cái rãnh lớn rộng hơn một trượng, bề sau ba trượng, dài mười mấy trượng bỗng nhiên xuất hiện. Thật đáng để gọi là một kích hủy thiên diệt địa!
Độc Cô Bại Thiên tịnh vẫn chưa muốn dừng tay, thân người hắn không ngờ là có thể bất động giữa không trung, không ngừng huy động trường kiếm.
Từng đạo cương khí như thần long bàn xông thẳng lên trời, kiếm khí tung hoành, đầy trời đều là quang mang sáng rực. Đạo đạo cương khí trùng thiên, phảng phất muốn xé nát bầu trời.
Từ xa nhìn lại, tựa như cảnh tượng lúc cuồng phong bạo vũ, vô số đạo thiểm điện, đạo nào đạo nấy quang mang sáng rực phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, làm cho mặt trăng trên cao cũng ảm đạm thất sắc.
Đột nhiên Độc Cô Bại Thiên tra trường kiếm vào vỏ, cương khí sáng rực như thần long chớp mắt tiêu biến đi mất, mọi thứ quay trở về yên tĩnh.
“Bạt kiếm vũ thiên phong”
cương khí lại một lần nữa trùng thiên, thân hình Độc Cô Bại Thiên xoay chuyển không ngừng.
Trên không trung từng đạo kiếm võng như một trận gió xoáy cuộn vào nhau, kiếm võng giao nhau càng lúc càng dày đặc, cuối cùng tạo thành một chỉnh thể. Một cột ánh sáng cực lớn, cuối cùng kích thẳng xuống dưới.
“Oanh” một tiếng như thiên lôi đánh xuống, một đỉnh núi đã bị san bằng.
Ngọn núi đổ ập xuống, những tiếng long trời lở đất vang lên như thủng cả màng nhĩ.
Kiếm khí đầy trời lại quay về hư vô.
Cú kích của Kinh Thiên đã kinh động mấy mươi kẻ thần bí tại Thiên Vũ đại lục.
Độc Cô Bại Thiên chậm rãi tra kiếm vào vỏ, bất động đứng giữa không trung. Thân thể hắn phát xuất hào quang nhàn nhạt.
Quang hoa dần dần càng lúc càng nhiều, toàn thân hắn trên dưới hào quang vạn đạo, muôn màu rực rỡ, tựa như thần phật tán phát ra quang mang vạn trượng giữa không trung.
“Kinh Thiên”
Độc Cô Bại Thiên đột nhiên hét lên.
Trong chớp mắt quang mang vạn trượng quanh người cùng với thân thể hắn hóa thành một cây thần kiếm chiếu sáng chói lọi khắp nơi, muôn màu rực rỡ———— dĩ thân ngưng kiếm.
Thần kiếm—Độc Cô Bại Thiên tựa như cầu vồng tung hoành ngang dọc trên bầu trời.
Đột nhiên, thần kiếm hợp với khí thế hủy thiên diệt địa phát ra quang mang sáng rực dài tới mấy mươi trượng phách thẳng lên trường không.
Bầu trời đêm trong chớp mắt bị xé tan, phía sau trường không bị xé nát chỉ là phiến hư vô, vô cùng vô tận. Chỉ chớp mắt sau, nó đã liền lại.
Độc Cô Bại Thiên từ không trung từ từ hạ xuống, toàn thân trên dưới hào quang bao phủ, như thần tựa tiên.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, sau đó ngã phịch xuống đất.