Dịch: Darkboy12
Độc Cô Bại Thiên giơ cao cánh tay, nhắm thật chuẩn xác vào thiên linh cái Lãnh Vũ rồi bổ xuống. Một chùm nắng rọi vào mắt, vào thái dương hắn, bàn tay liền ngưng lại, cách đầu Lãnh Vũ không đầy một thốn. Nàng không tỏ vẻ gì sợ hãi, nhìn hắn ngập đầy cừu hận.
“A, ai đang ở trong lòng ta? Ác ma mau ra đi.” Hắn đưa hai tay ôm đầu, gục xuống. Lúc tia nắng đầu tiên chiếu vào mắt, hắn đã tỉnh ngộ, biết rằng đó là tâm ma, chứ không phải tẩu hỏa nhập ma, là tạp niệm nảy sinh từ trong tim, ảnh hưởng đến tâm thần. Đúng thế, từ lúc đầu tạp niệm đó đã mê hoặc hắn, giờ hắn đã triệt để tỉnh ngộ. Bình tĩnh lại, hắn có gắng nhớ lại những trải nghiệm trong mấy ngày qua, nguồn gốc của vấn đề xuất phát từ cái đêm đặc biệt đó, lúc thân thể hắn phản bội lại tâm hồn.
Mọi thứ đều thay đổi từ đó, hắn vũ nhục Lãnh Vũ, nửa phần vì dục niệm bản thân, nửa phần vì bị ác ma dụ hoặc, chịu ảnh hưởng của một tia dao động đen tối trong đáy tim.
“Ta là ai? Trong lòng ta có gì?” Hắn ngửa mặt nhìn trời kêu vang.
Lãnh Vũ lạnh lùng nhìn hắn, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với tên ác ma, nhưng nhìn bộ dạng thống khổ của hắn, trong lòng trỗi dậy niềm khoan khoái.
Từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng Độc Cô Bại Thiên vang lên tiếng thở dài: “Có lẽ mình đã hơi quá, nhưng nếu không có tính cách rõ ràng, sau này làm sao đối diện với tương lai vạn phần hung hiểu. Đối diện với mối tình đầu nhỏ nhoi bị từ chối mà đã đau thương đến thế, tính cách này căn bản không thể chống chọi trong tương lai. Nên gia cố dần dần để tính cách mình kiên cường hơn.”
Hắn vốn không nhận biết tiếng thở dài sâu thẳm trong tim nhưng trong thoáng chốc hắn đột nhiên ngộ ra rằng: sự tình đã xảy ra phải dũng cảm đối diện, không được ảo não một cách vô vị, kiên cường và quả cảm mới là đạo của bậc cường giả.
Hắn chầm chậm bước đến chỗ Lãnh Vũ, hé nụ cười khổ: “Lãnh Vũ, Lãnh tiểu thư, ta biết giờ có nói gì tiểu thư cũng không tha thứ, mà ta cũng không muốn giải thích bất cứ chuyện gì đã xảy ra vừa nãy. Nếu hận, tiểu thư cứ hận ta, lúc nào ta cũng sẵn sàng chờ tiểu thư đến báo cừu nhưng tuyệt đối không để tiểu thư giết ta mà sẽ phản kích.” Đoạn đỡ Lãnh Vũ dậy khiến nàng kinh hoàng, cho rằng hắn lại thú tính đại phát.
Hắn đặt song thủ lên lưng nàng, dứt khoát tống một cỗ nội lực tinh thuần sang, tức thì kinh hãi, không ngờ thương thế của Lãnh Vũ lại nghiêm trong như thế, xem ra đại mĩ nữ này quả nhiên quật cường, hiếu thắng, bất chấp thương thế truy sát hắn.
“Lãnh tiểu thư rất thông minh, công lực lại cao cường thế này nhưng tiểu thư đã mắc sai lầm nghiêm trọng dẫn đến thất bại, nguyên nhân vì tiểu thư chưa từng trải. Ta biết lần sau gặp lại tiểu thư sẽ bất chấp tất cả để giết ta, tiểu thư đã được giáo huấn qua lần này, e là ta sẽ khó lòng thoát độc thủ. Lần này ta buông tiểu thư ra vì thứ nhất lương tâm ta cắn rứt, thứ hai, có một đối thủ mạnh như thế khiến ta lúc nào cũng phải tỉnh táo, không được chủ quan mà luôn phấn đấu để tiến lên.” Hắn vừa nói vừa giúp nàng vận công liệu thương.
Lãnh Vũ hận hắn nhập cốt, nhớ lại việc mình thất thân, nước mắt nhỏ xuống như mưa. Độc Cô Bại Thiên hiểu được tâm tình nàng dao động, lên tiếng: “Còn không mau tĩnh tâm ngưng thần.”
“Cần ngươi lo sao, ngươi cút đi cho ta, không cần liệu thương cho ta, bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi khỏi người ta.”
“Tiểu thư hận ta cũng được, muốn giết ta cũng không sao, nhưng hiện tại không được dao động nữa. Ta đang giúp tiểu thư vận công liệu thương, nếu còn không tĩnh tâm ngưng thần, thân thể không phục nguyên được chỉ là chuyện nhỏ mà còn tổn thương kinh mạch, cả đời này tiểu thư đừng hòng báo cừu.”
Lãnh Vũ cố nén nước mắt, làm theo lời tên ác ma sau lưng, bắt đầu tĩnh tâm ngưng thần.
Hai người ở trong núi liền ba ngày, thương thế của Lãnh Vũ được Độc Cô Bại Thiên vận công trị dứt. Trong ba ngày này, hắn phong tỏa công lực của nàng nhưng giải khai mấy huyệt đạo, để nàng tự do hoạt động. Lãnh Vũ làm lơ lúc hắn đưa thức ăn cho nàng, nhưng sau đó phải chịu cơn đói giày vò, bắt buộc phải ăn mà cố tưởng tượng như đang xé hắn ra ăn tươi nuốt sống.
“Lãnh Vũ, nếu bảo ta chịu ảnh hưởng của tâm ma mà mạo phạm, tiểu thư có tin không?”
“Ngươi không cần phải giải thích gì cả, nếu ngươi không giết ta, thế nào cũng có ngày ta dùng máu ngươi để rửa hết những sỉ nhục hôm nay.” Nàng đáp mà lửa hận trào dâng.
“Khục…khục…” Độc Cô Bại Thiên ho ra mấy ngụm máu, sắc mặt nhợt nhạt.
Lãnh Vũ nhìn hắn với vẻ khoái chá, không nén được, cười lạnh nói: “Hừ, trúng Lạc Thiên chưởng của ta, xem ngươi sống được bao lâu.”
“Lạc Thiên chưởng lực của tiểu thư ta đã hóa giải lâu rồi, chẳng qua ba ngày ta liệu thương cho tiểu thư mà nguyên khí đại thương, không ngờ thương thế của tiểu thư nặng như vậy, hao phí của ta bao nhiêu là nội lực. Xem ra đúng là quả báo nhãn tiền, chạm vào tiểu thư một lần giảm của ta mười năm dương thọ.” Nói xong lại thổ ra hai ngụm máu.
Mắt Lãnh Vũ lại lóe lên tinh quang, hậm hực nói: “Ngươi có chết vạn lần cũng không đủ, thế nào cũng có ngày ta cho ngươi nếm mùi muốn sống không được, muốn chết không xong.”
Độc Cô Bại Thiên cười khổ: “Tiểu thư hận ta như vậy, sau này ta đành trốn tránh, vĩnh viện không gặp mặt.” Trong lòng lại thầm nhủ: Xem ra ta bắt đầu thay đổi, khơi khơi đi nói dối đối thủ, nhưng mong là “giảm mất mười năm dương thọ” đủ để lưu lại ấn tượng trong lòng nàng ta, khiến nàng ta mềm lòng một chút.
Đoạn hắn lại nghĩ: “Lẽ nào mình thật sự bị ma quỷ dụ hoặc, vì sao lại dần dần chuyển biến, trước kia mình không thể dứt khỏi mối tình đầu mà. Thay đổi thế này có sai lầm không, đối diện với giang hồ hiểm ác đúng là cần một Độc Cô Bại Thiên thay đổi. Thiện ác do lòng mình, chỉ cần bản thân mình giữ vững được là xong.”
Nghĩ vậy, hắn nhẹ lòng hẳn, những lấn cấn vì không giết Lãnh Vũ đã được giải quyết, lại liệu thương cho nàng rồi dùng quỷ kế, không phải đã tìm được điểm cân bằng giữa lương tâm và lợi ích rồi sao.
Trong sâu thẳm nội tâm hắn vang lên tiếng thở dài: Chỉ là một điểm cân bằng cũng được coi là vấn đề sao?
Hắn phong tỏa một vài huyệt đạo của Lãnh Vũ, còn lại giải khai hết, “nửa thời thần nữa, tất cả huyệt đạo sẽ được giải, ta dành đi trước một bước, mong là vĩnh viễn không gặp lại.” Nói đoạn quay người lướt về phía xa.
Độc Cô Bại Thiên đi xa rồi, nước mắt Lãnh Vũ mới trào ra, ba ngày nay với nàng như trải qua ba chục năm, nội tâm đau khổ vô ngần.Nàng không muốn khóc trước mặt tên ác ma, giờ hết sức ối hận bởi lúc đầu sao cứ đeo theo hắn làm gì.
Nửa thời thần sau, rốt cuộc nàng cũng khôi phục công lực, quay người ra khỏi vùng núi non, hướng về Lạc Thiên cung. Giờ này nàng chỉ muốn về nhà, về căn phòng thân quen, về với thế giới riêng.
Độc Cô Bại Thiên từ từ bước ra khỏi chỗ nấp – một khối đá lớn, hắn vẫn theo sát Lãnh Vũ nên mọi việc đều lọt vào mắt. Khóe môi hắn nở nụ cười, tin rằng nhất thời Lãnh Vũ sẽ không làm phiền hắn.
Hắn nhíu mày, Lãnh Vũ mà lộ ra, thế lực lớn lao của Lạc Thiên cung phải tính sao? Suy tư một hồi, hắn đột nhiên bật cười: “Người kiên cường, háo thắng như Lãnh Vũ quyết không đem chuyện đó kể với ai.”
Thân hình cao lớn phối hợp với nét cười yêu dị trên mặt khiến hắn trông như tà thần đứng giữa vùng núi non.