Dịch: bachthao82
Hai người bắt đầu tranh cãi về dị tượng trên Vụ Ẩn phong. Cãi nhau một hồi thì bắt đầu chuyển qua khẩu chiến, đả kích nhau.
“Ngươi là một tên đầu to ngu ngốc giống hệt như một con tinh tinh”
“Đào khí nữ, cô nói chuyện phải tôn trọng một chút. Nhìn cái mông cô to tròn cứ như một trái banh vậy. Càng nhìn thì thấy đây chẳng phải cô đang cố ý khiêu khích người khác đá vào hay sao”
“A…..Độc Cô Bại Thiên ngươi là một tên lưu manh thối tha, vô sỉ, vô lại…….”
“Thắng Nam? Thắng Nam cái gì, chỉ là một tiểu nha đầu lừa đảo thì có. Sớm muộn gì thì cũng phải gả chon am nhi thôi mà……”
…………..
Lão phiến tử, Trương Bình, Lão Thích ba người ban đầu còn giữ bộ dạng ra vẻ không liên quan, từ khi hai người tranh luận cứ che miệng mà cười sặc sụa, nhưng càng về sau thì cả ba đều ngây người tròn mắt mà nhìn. Hai người này đúng là chẳng có chút gì là phong thái của cao thủ mà giống hệt như lưu manh ngoài đường cãi nhau không thôi. Vậy mà lại là hai trong bát đại thanh niên cao thủ của Vụ Ẩn phong cơ chứ.
Cuối cùng, đào khí nữ tức tối giậm mạnh chân nói:
“Tên đầu to ngu ngốc nhà ngươi hãy đợi đấy. Đợi khi ngươi gia nhập quân đội thì lúc đó ngươi sẽ biết”
“Ai nguyện ý gia nhập cái quân đội gì đó chứ. Ca ca ta là một người không chịu sự ràng buộc bởi những cái ước định nhỏ nhặt, cái ước định chó chết gì đó đối với ta vô hiệu. Nếu cô mang Tử Điện thần kiếm làm vật định tình với ta thì may ra ta còn xem xét lại”
“Ngươi…..ngươi sao biết đó là Tử Điện thần kiếm”
Nét mặt của đào khí nữ tức thì khẩn trương, tay nắm chặt thần kiếm
“Ta còn biết nhiều việc nữa kia. Nhưng sao ta lại phải nói với cô chứ”
“Hừ, hãy chờ đấy”
Đào khí nữ tức thì như một cơn gió biến mất
Khi Độc Cô Bại Thiên tiến vào địa phận cảu Thanh Phong đế quốc thì cơ bản thoát được đám người trong võ lâm. Lão Thích nói:
“Lão đại, ngươi không cẩn thận trở thành một người nổi tiếng rồi. Bất quá lần này không phải là uy danh đại chấn mà là bị một lão yêu quái làm cho mất mặt thôi”
Độc Cô Bại Thiên nói:
“Lão Thích, Trương Bình, chúng ta chia tay nhau ở đây thôi”
“Không được, lão đại, bọn ta đã quyết định theo ngươi, sau này cũng đi theo ngươi”
“Không được, các ngươi phải mau chóng quay về nhà đi”
Trương Bình cùng Lão Thích đưa ánh mắt van xin qua nhìn lão phiến tử:
“Lão phiến tử tiền bối”
“Được rồi, Bại Thiên, ngươi hãy để bọn chúng đi theo đi”
Từ khi lão phiến tử bộc lộ thân phận thì Độc Cô Bại Thiên đã cưỡng ép Trương Bình Lão Thích hai người phải gọi lão là tiền bối. Chỉ có hắn là không thay đổi vẫn cứ hết lão phiến tử này rồi lại lão phiến tử kia. Lúc này lão phiến tử đã lên tiếng khiến hắn chỉ có thể đáp ứng làm hai người mừng rỡ khôn xiết.
Sau khi tới khách điếm, Độc Cô Bại Thiên tiến vào phòng lão phiến tử:
“Lão phiến tử tiền bối, ta muốn nói chuyện với lão một chút”
“Trời ạ, tiểu tử nhà ngươi từ khi nào mà lại lễ phép với ta vậy, khẳng định là có chuyện nhờ vả gì đây. Nói đi”
“À….. lão nhân gia quả nhiên là một vị anh hùng, đoán việc như thần, không hổ danh là đế cấp cao thủ trong truyền thuyết. Vậy vãn bối xin nói thẳng, vãn bối muốn nhờ lão nhân gia giúp ta huấn luyện võ công cho một số người”
Lão phiến tử đưa ánh mắt kỳ dị nhìn hắn nói:
“Tiểu tử nhà ngươi dã tâm cũng không nhỏ a. Còn trẻ như vậy mà đã có ý định xây dựng thế lực cho riêng mình à”
Độc Cô Bại Thiên than:
“Ta không có dã tâm gì cả. Nhưng có điều là có người muốn giết ta, vì vậy ta phải dự phòng bất trắc thôi. A, nếu có một ngày người trong thiên hạ ai nấy đều truy sát ta, tới lúc đó…..A……”
Ngừng một chút hắn nói tiếp:
“Lão phiến tử ông cứ an tâm. Chỉ cần trong nửa năm lão không ngừng huấn luyện người cho ta, ta bảo đảm lão sẽ khôi phục quá nửa công lực đã mất”
Lão phiến tử lãnh đạm nói:
“Công lực có thể khôi phục hay không ta cũng không quan tâm. Có thể công tham tạo hóa thì sao? Có thể bằng với việc tiêu diêu khoái lạc dưới hồng trần không?”
Ngừng một chút, lão phiến tử nói tiếp:
“Từ khi ta mất công lực phiêu lãng trên đại lục, lúc đó ta mới nhận ra những vui vẻ trong cuộc đời. Chua, ngọt, khổ, cay đủ các loại sinh hoạt bình thường. Cái gì mà đế cấp cảnh giới, cái gì mà siêu phàm thoát tục, mẹ kiếp, tất cả đều chỉ là hư ảo mà thôi. Chỉ có những sinh hoạt bình phàm hàng ngày mới chính là cuộc sống thật sự.”
Thấy lão phiến tử càng nói càng kích động. Độc Cô Bại Thiên chịu không nổi cười lớn:
“Lão nhân gia nếu như sớm nhận ra thì có lẽ đâu có bị tẩu hỏa nhập ma chứ”
Cả người lão phiến tử run lên than:
“Không sai. Mấy lão già trước kia đã từng khuyên ta là đối với võ học đừng quá cố chấp….nếu muốn…..ai!”
Trầm mặc một lúc lão nói tiếp:
“Dầu gì ta cũng nhàn rỗi không làm gi. Thôi thì ta giúp ngươi huấn luyện một phen”
Ngày hôm sau, đang mơ mơ màng màng thì một cảm giác cho thấy có người tiến vào trong phòng, Độc Cô Bại Thiên giệt mình tỉnh lại. Chỉ thấy một nhân ảnh thon thả dang tiến lại cạnh giường. Lúc này ánh sáng trong phòng đang rất ảm đạm khiến hắn không thể nhìn rõ mặt mũi người tiến vào. Một mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi nhưng hắn vẫn không thể nhận ra đó là ai. Hắn lặng lẽ đưa tay nắm chặt thanh kiếm để đầu giường.
Một luống sát ý phát ra từ thân thể người bước vào. Một đạo kiếm quang lấp lánh chém thẳng vào người hắn. Nhưng lúc này Độc Cô Bại Thiên cũng chuyển động, một đạo kiếm quang từ đầu giường vụt lên.
“Keng”
Tia lửa bắn ra tứ tung khiến cho người tiến vào cũng phải lui về sau bốn năm bước.
Nhân cơ hội hắn vội mặc cái áo dài vào
“Lãnh Vũ, thì ra là cô”
Người tiến vào phòng là một thiếu nữ tuyệt sắc, chính là tiểu công chúa của Lạc thiên cung Lãnh Vũ. Sắc mặt của Lãnh Vũ lúc này trông rất tiều tụy, ánh mắt chan chưa đầy sự cừu hận
“Độc Cô Bại Thiên, tên cẩu tặc nhà ngươi hãy nạp mạng đi”
Kiếm quang không ngừng lóe lên nhắm thẳng vào những chỗ yếu hại của Độc Cô Bại Thiên.
Độc Cô Bại Thiên biết cừu hận giữa hắn và Lãnh Vũ lúc này tuyệt không thể hóa giải, có nói gì bây giờ cũng vô nghĩa cho nên hắn cũng không nói nhiều. Kiếm pháp huyền ảo trong Chiến Thiên quyết cùng Kinh Thiên quyết cùng được thi triển. liên miên bất tuyệt khiến trong phòng lúc này tràn ngập kiếm quang.
“Ầm”
Hai người đánh nát cả gian phòng khiến cho Trương Bình cùng Lão Thích ở phòng bên cạnh phải tỉnh dậy. Trương Bình nhìn thấy Lãnh Vũ buột miệng khen:
“Oa, mỹ nhân đẹp tuyệt”
Lão Thích nói:
“Không cẩn thận chạy tới phòng của ta”
“Chết đi, hai tên vô lại các ngươi”
Lãnh Vũ chém một kiếm về phía hai người. Kiếm chưa tới thì hàn khí từ kiếm phát ra đã tới khiến cho hai người hoảng hồn lăn trên đất để tránh.
Độc Cô Bại Thiên vội cản lấy Lãnh Vũ. Hai người lại quay về giao đấu với nhau
Âm thanh giao đấu đã sớm làm kinh động tới hầu hết người trong khách điếm nhưng không có một ai dám bước ra ngăn cản. Bọn họ ai nấy cũng đều tự hiểu là người gian hồ mang đao kiếm thì đều là loại”cùng hung cực ác”
Độc Cô Bại Thiên cùng Lãnh Vũ hai người từ phòng này đánh sang phòng kia. Trương Bình cùng Lão Thích thấy hai người đánh qua đánh lại mà chẳng hề để ý gì đến bọn họ, cái miệng ở không cũng buồn. Lão Thích hét lên:
“Uy, lão đại không cẩn thận chọc ghẹo đại mỹ nhân rồi. Có gì sau này kiếm một cô giới thiệu cho bọn ta với nhé”
Trương Bình nói:
“Ta xem chắc không sai đâu”
Lãnh Vụ hận tới mức nghiến chặt răng:
Đúng là thứ vô lại thì ở chung với nhau mà, không có tên nào tốt cả. Ta phải giết hết tất cả các ngươi”
Nhất thời tức giận khiến cho kiếm pháp của Lãnh Vũ cũng loạn cả lên.
Hai mắt Độc Cô Bại Thiên lấp lánh tinh quang cười:
“Hai đưa ngươi đúng là không biết sống chết là gì mà. Đây chính là đại tẩu của các ngươi--- là phu nhân chánh thức của ta. Còn không mau tạ lỗi mau”
Trương Bình cùng Lão Thích đưa mắt nhìn nhau hội ý rồi đồng thanh kêu lớn:
“Đại tẩu xin thứ lỗi cho tiểu đệ”
Lãnh Vũ vừa xấu hổ, tức tức giận. Nàng đang mãi suy nghĩ về tình cảnh bị Độc Cô Bại Thiên làm nhục ở trong núi thì lúc này hai chữ “đại tẩu” lại vang lên bên tai.
“A…..cái đám lưu manh các ngươi, ta phải giết hết các ngươi”
Kiếm pháp của Lãnh Vũ lúc này tuy nhanh nhưng lại loạn, uy lực không còn lớn như trước. Huống chi hiện tại công lực của Độc Cô Bại Thiên lạ tăng lên rất nhiều, từ một nhất lưu cao thủ tăng tới cảnh giới siêu cấp cao thủ. Nếu chỉ xét công lực mà nói thì hai người không phân cao thấp. Vì vậy sau một hồi lâu thì Lãnh Vũ rơi xuống hạ phong để rồi cuối cùng bị Độc Cô Bại Thiên đánh một chưởng vào người. Mặc dù hắn chỉ dùng có ba thành công lực nhưng cũng đủ làm cho Lãnh Vũ phải thổ máu.
Khuôn mặt Lãnh Vũ tràn đầy sự phẫn hận nhìn hắn:
“Độc Cô Bại Thiên, sớm muộn rồi cũng có một ngày ta giết chết ngươi”
Nói xong nàng lao ra ngoài cửa sổ biến mất.
Trương Bình cùng Lão Thích thật sự không hiểu. Trương Bình hỏi:
“Lão đại, sao ngươi lại thả cho ả đi vậy?”
Độc Cô Bại Thiên nhìn hắn trả lời:
“Ngươi biết nàng ta là ai không?”
Rồi thở dài nói tiếp:
“Tha được người nào thì nên tha. Khoan dung với người khác chính là khoan dung với chính mình đó”
Lão Thích nghi hoặc hỏi:
“Lão đại, ta sao lại không cẩn thận cảm thấy ngươi không phải đang than mà giống như….giống như ngươi đang cười thì phải”
“Câm miệng”
……………..
……………..
……………..
Năm 7897 trên Thiên Vũ đại lục, Chiến Thiên tinh nguyên đại hội lúc này cũng đã qua được ba tháng. Trong ba tháng qua, phong ba trên đại lục như tĩnh lặng. Chỉ có điều lại có dấu hiệu cho thấy phong ba lại sắp sửa nổi lên.
Ngũ đại thánh địa trong võ lâm trên đại lục gồm Vụ Ẩn phong tại Hán Đường đế quốc, Thủy Tinh trai của Bái Nguyệt đế quốc, Vân Yên các của Tân Minh đế quốc, Ngọc Hư phủ của Thanh Phong đế quốc và Ảo Thiên hiên của Vô Song đế quốc. Năm thánh địa này trước sau đều đã phái đệ tử kiệt xuất nhất trong môn phái của mình ra hành tẩu giang hồ. Ngay cả thánh nữ của môn phái thờ nữ thần mặt trăng Bái Nguyệt giáo cũng rời khỏi Nguyệt quang điện; đám tử đệ của ma giáo hơn trăm năm trước đang có nguy cơ hồi phục lại; Thiên Minh cùng Huyết Sát hai tổ chức sát thủ cùng liên minh hợp lại tạo thành một tập đoàn đệ nhất sát thủ trên đại lục……
Trong ba tháng qua, Độc Cô Bại Thiên như một cơn gió tiêu diệt bảy, tám đám cường đạo thổ phỉ. Sau đó còn giúp cho quan phủ phá không ít vụ trọng án đã tồn tại bao năm qua. Như khi tới Thanh Phong đế quốc đã ra tay tiêu diệt ba tên độc hành đại đạo khiến cho chỉ trong thời gian ngắn hiệp danh nổi như cồn, trở thành ngôi sao sáng trên bầu trời Thanh Phong đế quốc.
Nửa tháng trước, hắn vung tiền ra mua lấy một tòa biệt phủ thực lớn. Từ đó ngày nào cũng có không ít người trong giang hồ tời chào hỏi, trong đó có không ít người hắn đã biết khi xưa. Việc đó khiến cho hắn thật rất cao hứng.
Độc Cô Bại Thiên cũng có cho mình một thế lực riêng. Chỉ có điều thế lực này đem ra trước mặt một đại gia tộc, đại thế lực thì không là gì. Nhưng bọn họ lại “nhìn ra” tiềm lực của hắn. Có thể từ một người vô danh mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi tạo nên danh tiếng như vậy thì ngoài thực lực ra, trong tay hắn nhất định phải có gì đó.
Có không ít gia tộc cùng thế lực liên tiếp đưa thư mời hắn, trong đó có Nam Cung thế gia của Thanh Phong đế quốc. Nam Cung thế gia tại Thanh Phong đế quốc địa vị có thể coi như tương đương với Tư Đồ thế gia tại Hán Đường đế quốc, là một võ lâm đại thế gia tại đại lục.
Nam Cung thế gia bắt đầu trỗi dậy từ năm trăm năm trước. Trong hàng trăm năm qua có vô số cao thủ xuất hiện, đặc biệt trong hai mươi năm trở lại đây thì thanh uy cực lớn. Vị đại gia chủ Nam Cung Vô Địch, người mới vừa thối lui nhượng quyền thì võ công không ai biết tới đâu, chỉ biết ông ta luôn nói với người ngoài là mình còn chưa đạt tới vương cấp cảnh giới. Tuy nhiên vẫn có người suy đoán ông ta đã sớm đạt tới vương cấp chi cảnh, thậm chí là sơ cấp đế cảnh. Người ta còn nói ông ta quy ẩn chủ yếu là muốn chuyên tâm nghiên cứu võ học mà thôi.