Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Vô số điểm lục quang trên thảo nguyên nhìn chúng nhân chằm chằm, mùi mau tanh nồng lan khắp toàn trường.
“Hú…uuu” Đàn sói tru lên liên tục, thoáng sau cả thảo nguyên lồng lộng tiếng tru.
Chúng nhân đều là cao thủ, cường giả không phải thứ vương cấp cũng là vương cấp, nhưng đối diện với ngàn vạn ác lang đều phải biến sắc. Mười mấy cường giả này đi đến đâu trong võ lâm cũng đủ tư cách xưng thực lực hùng hậu, cơ hồ quét sạch mọi thứ, đối diện với đàn sói đen đặc, họ cũng chỉ còn cách dùng đến thượng sách trong ba mươi sáu kế -- chạy.
Không hiểu ai hô lên đầu tiên: “Độc Cô Bại Thiên, tên vương bát đản, ta XXXX…” rồi cắm đầu chạy. Chúng nhân túa đi như đàn ong, lao về phía chưa bị đàn sói vây phủ, vận chuyển công pháp khinh thân đến cực hạn.
Độc Cô Bại Thiên từ lúc đến đây đã ngầm vận chuyển Bất Tử ma công và Thâu thiên đoạt nhật, hút lấy thiên địa tinh khí, từng điểm từng điểm nguyệt hoa bị hắn tụ tập lại, năng lượng dâng tràn khiến hắn cảm giác bản thân sắp nổ tung. Nhận ra người đầu tiên hành động, hắn vội sử dụng Thần Hư bộ, như tia sáng vút đi, thoáng sau đã chặn trước mặt kẻ đó.
Đó là một cao thủ thứ vương cấp, giật mình khi thấy hắn xuất hiện tựa quỷ mị, liên tục lùi mười mấy bước, mình gã không dám đấu với cuồng nhân đáng sợ như hắn.
“Ngươi điên rồi, ngăn cản ta làm gì? Đàn sói. Sói.” Gã nóng lòng gào lên, vừa nhìn gương mặt đầy hoảng sợ là biết gã chưa từng trải qua trận đại chiến nào.
Đám đông phía sau đã chạy tới, đồng thời đàn sói cũng gầm rú, áp sát từng tấc một.
Một vương cấp cao thủ tóc muối tiêu nói: “Độc Cô Bại Thiên, mau tránh ra, ân oán của chúng ta tạm dẹp sang một bên.”
Những cao thủ khác cũng thi nhau bạt đao tuốt kiếm, lao vút tới, trong thời khắc sinh tử này, mỗi người đều muốn thoát khỏi đàn sói càng sớm càng tốt.
Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: “Ta bị người ta truy sát, chưa từng thấy các vị nâng cao quý thủ, giờ tính mệnh các vị bị uy hiếp liền bảo lão tử bỏ qua ân oán, tránh sang một bên hả, hừ! Hắc hắc…” Hắn giơ Khấp Huyết thần kiếm, kiếm thân hứng chịu thiên địa tinh khí vô tận liền phát ra quang mang chói lòa.
Hai cao thủ thứ vương cấp nói: “Tiền bối còn nói chuyện thừa thãi đó làm gì? Hắn đếm tìm chết, chẳng phải càng tốt ư, chúng ta thuận tiện trừ khử ma đầu này luôn.” Hai người vung trường kiếm chém Độc Cô Bại Thiên, hai đạo tiên thiên kiếm khí xé không khí xẹt tới.
Độc Cô Bại Thiên nhanh nhẹn chém ra một kiếm, quang kiếm đỏ tía khổng lồ vút ra. Hai cao thủ thứ vương cấp vội vàng chém ra một kiếm làm sao có thể sánh với một đòn hắn tích tụ thiên địa tinh khí từ lâu. Thoáng sau, quang kiếm chấn tan tiên thiên kiếm khí, uy thế không giảm mà vẫn hung mãnh bổ tới, mọi cao thủ đều cả kinh, vội đánh tan quang kiếm. Hai cao thủ thứ vương cấp nhợt nhạt mặt mày.
Đàn sói ập tới, chúng cao thủ vừa dùng kiếm ngăn cản vừa lao vào Độc Cô Bại Thiên, phía sau lưng hắn là chỗ đàn sói thưa thớt nhất.
Khấp Huyết thần kiếm trong tay hắn lại sáng chói, toàn bộ thiên địa tinh khí dâng tràn thân kiếm, thanh kiếm chứa đầy sức mạnh rít lên ong ong, phảng phất đang khát thèm máu nóng.
“Chiến Thiên diệt thế trảm!” Hắn gầm vang.
Ác lang từ phía sau lưng hắn xông tới đều sững lại vì hoảng sợ, mấy cao thủ trước mặt lại cảm giác được khí tức nguy hiểm, vội vàng lui lại.
Quang kiếm đỏ tía vút lên, quang mang chiếu sáng trời đêm, nhát kiếm kinh thế ẩn chứa thiên địa tinh khí vô tận phát ra tiếng nổ chấn động màng tai, phảng phất sét từ chín tầng trời giáng xuống. Chúng cao thủ không thể lùi lại nữa, vội quét sạch toán ác lang lao tới rồi vung ra một kiếm. Thiên địa tinh khí hùng hậu hóa thành tiên thiên kiếm khí va chạm với kiếm khí do chúng cao thủ phát ra trong lúc gấp gáp.
“Ầm.”
Khói bụi mù mịt, cát vàng ngợp trời, tình cảnh Độc Cô Bại Thiên đối quyết với ba sát thủ che mặt tái hiện, có điều ba sát thủ được đổi thành cao thủ khác. Trong phạm vi mấy chục trượng mờ mịt khói bụi, mùi máu tanh nồng khiến người ta muốn thổ ra.
Lần này Độc Cô Bại Thiên giữ lại một phần sức mạnh, ngay sat na hai làn kiếm khí va nhau, hắn sử dụng Thần Hư bộ, nhanh chóng thoát khỏi lỗ hổng giữa đàn sói.
Khói bụi tan đi, quanh đó đều hóa thành sa mạc, ác lang lọt vào vòng áp lực đều tan xương, mấy cao thủ phải đón đỡ nhát kiếm đều trắng nhợt mặt mày.
Vô số thây sói ngả rạp ngoài rìa sa mạc, mùi máu nồng nặc bốc lên.
Có người gào lên: “Chẳng lẽ hắn thật sự đến ma vực…”
Thời gian không cho phép họ cả nghĩ.
“Hú…uuuu…” Đàn sói phía ngoài bị kích nộ, mũi máu càng kích thích hung tính của chúng, vô số hung lang lao bổ vào toán cao thủ bị vây khốn trong trường. Lập tức mấy chục làn tiên thiên kiếm khí dấy lên, kiếm khí tung hoành, máu văng tung tóe, thây sói liên tục ngả rạp, tiếng tru vang lừng.
Độc Cô Bại Thiên ẩn mình ngoài xa đàn sói, nhìn trận chiến thảm liệt mà nhíu mày. Hắn không quan tâm đến sống chết của ai, nếu Thủy Tinh và Lí Thi mất mạng thì hắn không khỏi hổ thẹn. Khi thiên hạ quần hùng đều muốn tru sát hắn, họ vẫn chừa lối thoát, khiến hắn cảm động khôn tả. Nhưng hắn biết họ vẫn đứng về phía chính đạo, sẽ có ngày quyết đâu sinh tử với hắn.
Hắn nhìn vào trong trường, bất giác bật cười, mấy cao thủ thứ vương cấp liều mạng chặn trước mặt họ, cạnh mấy nữ tử trẻ tuổi cũng có cao thủ thanh niên bảo vệ.
Hắn không dám thở than, mị lực của mấy nữ tử quả thật vô biên, trong tình huống này còn người muốn là hộ hoa sứ giả. Bất quá hắn tin rằng không lâu nữa, những thanh niên đó sẽ thay đổi cách nghĩ, khi phát hiện lực khí sắp cạn, tất sẽ quay sang giữ gìn để thoát thân.
“Với công lực của bọn chúng, tuyệt đại đa số sau cùng sẽ thoát, nhưng muốn an lành e rằng không dễ. Có mấy tên ngu xuẩn này bảo vệ Thủy Tinh và Lí Thi, họ tất không phí bao nhiêu công lực, sẽ không nguy hiểm gì đâu.”
Mấy con sói ở ngoại vi nhận ra hắn, liền lao tới, hắn vội vàng sử dụng Thần Hư bộ bỏ chạy, thoáng sau đã vô ảnh vô tung.
Đến chỗ an toàn, hắn liền cười điên cuồng, “ha ha… đúng là ác nhân sẽ gặp báo ứng, chiến đấu với đàn súc sinh, ha ha…”
“Ồ, không được, giờ là tiết thu, nơi nào cũng có cỏ khô, bọn khốn đó đốt lên tất đàn sói sẽ chạy hết. Ôi, chúng đúng là tốt số, bất quá hiện giờ chúng đang say máu, nhất thời không thể nghĩ ra cách này. Lão tử phải lợi dụng thời gian này khôi phục công lực.” Hắn liền đả tọa điều tức, khôi phục công lực bản thân. May mà lần này ai cũng vội vàng dùng kiếm, không ngạnh tiếp công lực, bằng không hắn đã trọng thương.
Sau chín vòng điều tức, công lực của hắn khôi phục hoàn toàn.
Hắn lén quay lại chỗ đàn sói, đứng xa quan sát, hỏa quang xung thiên, đàn sói chạy tứ tán, trong khói lửa còn nồng mùi máu tanh.
Đàn sói bị đuổi hết, mười mấy bóng người liêu xiêu bước ra từ hỏa quang, ai nấy toàn thân đầy máu, không hiểu là máu bản thân hay máu sói dính vào.
“Mẹ nó chứ, bọn khốn này không ai làm sao, mạng lớn thật.”
Bặc Vũ Ti rít lên: “Ta căm tên Độc Cô Bại Thiên đến chết được, tương lai bắt được phải chẻ làm tám…nhiều máu sói thế này, ghê quá, ọe…” Thị cong người nôn thốc nôn tháo.
“Mẹ nó chứ, định giết lão tử thì lão tử phải tính cách bắt ngươi.”
Lại có giọng chói tai rít lên: “XXX, Độc Cô Bại Thiên lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, XXXXX… con chuột đáng chết, biết vậy giẫm chết ngươi rồi XXXX…” nam tử đó thân thể cao lớn, chính là ‘yêu quái’ đối với Độc Cô Bại Thiên.
Hắn đứng trong bóng tối lẩm bẩm: “Tên ‘nhân yêu’ này mắng độc địa thật, sao đàn sói không biến ngươi thành nhân yêu thật nhỉ.”
Thương Tâm Nhân lên tiếng: “Hoa huynh nói Độc Cô Bại Thiên vong ân phụ nghĩa, huynh có ơn gì với hắn?”
“Cút, Thương Tâm Nhân ngươi cứ việc thương mẹ ngươi đi, ban nãy lúc đối phó với đàn sói sao không thấy ngươi hỏi, chỉ biết chạy quanh Thủy Tinh và Lí Thi, không tên nào đến giúp ta. Còn cả ngươi, ngươi, ngươi… mấy tên khốn kiếp, không ai đến giúp ta, bọn sắc lang chỉ biết lấy lòng mĩ nhân, lũ khốn…”
Hoa Vân Phi như một mụ già lắm mồm, mắng mỏ toán cao thủ thứ vương cấp trẻ tuổi, họ đều phi thường “kị húy” gã, không ai dám cãi, vương cấp cao thủ tiền bối giả đò không nghe thấy gì.
Độc Cô Bại Thiên từ xa nhìn gã ‘nhân yêu’, liên mắng thầm: “Tên này đúng là 'Cực Phẩm' của nam nhân khiến người ta sởn gai ốc, đầu thai nhầm rồi. Không phải ngươi có cục hầu, tất lão tử cho ngươi là nữ nhân mất, nửa đời sau này cứ làm nữ nhân đi.”
“Độc Cô Bại Thiên, con rùa đen vương bát đản, ta XXXX…”
“Tên nhân yêu biến thái, đợi đấy.” Độc Cô Bại Thiên từ từ lẩn vào bóng tối, “chúng ngăn ta đi về hướng tây, có phải sợ ta đến được 'Ma Vực', là nơi thế nào nhỉ?”
Chương 26: Bất tử tà thuyết
Độc Cô Bại Thiên càng nghĩ càng thấy “Ma vực” có điều cổ quái, lợi dụng vô thượng khinh công Thần Hư bộ lén quay lại chỗ đống lửa, định nghe ngóng tin tức từ các cao thủ.
Hoa Vân Phi đã thu liễm phong thái như bà già lắm mồm, có điều vẫn còn càu nhàu. Thấy gã hơi quá đáng, một vương cấp cao thủ hỏi: “Vân Phi, mi không mệt sao?”
“Vâng, tiểu tử nhìn thấy mấy tên trọng sắc khinh bạn này là lại giận, nhớ đến tên khốn Độc Cô Bại Thiên đáng chém vạn dao lại muốn phát cuồng.”
Bặc Vũ Ti cười: “Hoa huynh đệ thú vị thật, nếu không phải biết chắc huynh đệ là nam tử, muội sẽ cho rằng huynh là nữ nhi đấy, ha ha…” Thị khẽ mỉm cười.
Sắc mặt Hoa Vân Phi thoạt trắng thoạt đỏ, rồi trở lại bình thường: “Mĩ nhân, nàng dám sỉ nhục ta như vậy, cẩn thận đêm nay ta đến phòng nàng.”
“Cứ đến, xem ai sợ ai.” Bặc Vũ Ti cười lanh lảnh.
Số cao thủ thứ vương cấp còn lại không phản ứng, xem ra đã quen thuộc với tính cách cả hai.
“Khụ khụ…” Mấy vương cấp cao thủ không chịu được nữa, người vừa lên tiếng nói: “Vân Phi, mi lại phạm phải sai lầm nữa, biết chưa?”
“Vãn bối không biết.”
“Lúc trước chúng ta thật sự không nên cho các ngươi biết chuyện ma vực, sợ các ngươi không giữ bình tĩnh được, sẽ tiết lộ mất. Các ngươi còn trẻ quá, chưa hết xung động, kết quả là…”
Nhắc đến ma vực, tất cả lập tức yên tĩnh lại.
“Đúng là vãn bối quá xung động,” Hoa Vân Phi ủ rũ, “lúc vãn bối thấy dáng vẻ hắn quá trầm ổn, tưởng rằng hắn có chỗ ỷ trượng, lại nghĩ đến ma vực mà các tiền bối nói, nên buột miệng nói ra.”
“Không trách mi được, còn trẻ quá mà.”
Lí Thi nói: “Tiền bối, ma vương đó lẽ nào đã tìm được ma vực?”
“Có lẽ là chưa, dù hắn tìm được cũng không tiến vào?”
“Vì sao?” Các cao thủ thứ vương cấp hỏi, ngay cả Thủy Tinh vốn lạnh nhạt nhất cũng tỏ ra quan tâm.
Một vương cấp cao thủ khác nói: “Việc liên quan đến ma vực vô cùng bí ẩn, ngay cả bọn ta gần đây mới biết, nói gì các ngươi. Lúc trước chỉ nói sơ qua để các ngươi ngăn hẳn đừng đi về phía tây rồi sa vào ma vực trong truyền thuyết, ma tính đại phát, triệt để dấy lên bất tử ma lực trong thân thể. Hiện tại sẽ cho các ngươi biết rõ.”
Độc Cô Bại Thiên trong bóng tối cũng nín thở lắng nghe, sợ lẽ lọt mất từ nào.
“Cõi đời này có nhiều nơi thần bí, dù mạnh như đế cảnh cao thủ cũng không dám lấy thân mạo hiểm, luôn kính nhi viễn chi những nơi đó. Ở vùng hoang dã này, phía bên kia là đại thảo nguyên vô biên, qua hết thảo nguyên là sa mạc mênh mông. Ma vực ta nhắc đến nằm trong sa mạc đó. Vốn bí mật này dù vương cấp cao thủ cũng không biết, bởi chúng ta cũng không đủ khả năng đặt chân vào đó. Chúng ta nhờ được một vị tiền bối đạt đến tu vi đế cảnh chỉ điểm mới biết đến một nơi như thế.”
“Đó làm một nơi đáng sợ, từ xa quan sát chỉ thấy nơi đó tôi tắm, không hề có ánh sáng, phảng phất là một không gian cách li, không liên quan gì đến thế giới này. Cả ngày trong ma vực đều thấy âm phong gào rú, tử khí âm u, ma khí dày đặc đen ngòm như khói liên tục phiêu đãng ra bên ngoài, nhìn cũng đủ rùng mình. Bên rìa ma vực chất đầy xương trắng của người và súc vật, phảng phất như địa ngục, không hiểu số xương này tích lũy qua bao năm tháng, bột xương phong hóa phủ kín cát trên sa mạc. Từ xa nhìn lại, những đống xương trắng đáng sợ đó ánh lên chói mắt bên cạnh rìa hắc ám.”
Tất thảy đều hít một hơ khí lạnh, nơi đó có khác gì nhân gian địa ngục.
“Không hiểu từ đời nào, tuyệt đỉnh cao thủ trong võ lâm vô tình biết được nơi đó, một đế cảnh cao thủ vài công lực siêu tuyệt vượt vạn dặm, từ các nơi thuộc Thiên Vũ đại lục đổ về ma vực, nhưng từ khi họ vào đó đều không còn ai nghe thấy gì nữa, vĩnh viễn tiêu tan. Đó là thảm án trong lịch sử võ lâm, nhưng chỉ được lưu truyền trong hàng ngũ các đế cảnh cao thủ. Có lẽ vị tiền bối đó biết con người có lòng hiếu kì, nên không kể về nơi bí mật đó với người đời, đề phòng sẽ có vô số người hy sinh lãng phí.”
“Lẽ nào xưa nay chưa ai chân chính hiểu được ma vực?” Một thanh niên cao thủ thứ vương cấp buột miệng.
“Nghe ta kể từ từ, nếu không có sự việc sau đó thì các đế cảnh cao thủ sao lại gọi nơi đó là ma vực.” Vị vương cấp cao thủ tiếp lời: “Mấy chục năm qua đi, trong võ lâm không ngớt có đế cảnh cao thủ đến dò xét, kết quả không ai may mắn sống sót. Rồi đến một thời đại không rõ, võ lâm xảy ra loạn động, trường loạn động này vang danh lịch sử võ lâm. Một vị ngạo thế thiên tài hoành không xuất thế, quật khởi như sao băng tỏa sáng, chiếu sáng cả Thiên Vũ đại lục. Mới chưa đến hai mươi tuổi, ông ta đã đột phá được vương cấp hạn chế, tiến vào đế cảnh, rồi đi khiến chiến các lộ cao thủ trong thiên hạ. Thiếu niên thiên tài như thế quả thật gây chú ý, vô số hào quang cùng chiếu lên mình ông ta.”
“Rồi ông ta biến chất, mất đi bản tính, trong một đêm đã cuồng tính đại phát, bắt đầu đồ sát người trong võ lâm, nơi nào ông ta đi qua đều dấy lên mưa máu gió tanh, cơ hồ không ai ngăn được. Ngay cả những đế cảnh cao thủ ngang cấp cũng không ngăn được, ông ta đánh xong là rút, lúc đông lúc tây, vĩnh viễn không để ai nắm được hành tung. Sau đó ông ta càng trở nên ác độc, không từ việc gì không làm, đặc biệt thích gian sát nữ tử, danh môn khuê tú trong thiên hạ đều lầm nguy, có không ít nữ tử trẻ tuổi tự hủy dung nhan, tránh cho gia tộc gặp họa.”
“Lúc đó có người nghĩ ra cách, dùng nữ tử đẹp nhất trong thiên hạ dẫn dụ thiên tài cuồng tính đại phát, triệt để mất đi bản tính đến ma vực, tám đế cảnh cao thủ bí mật đi theo, chuẩn bị vây ráp ông ta. Tất cả đều thuận lợi, thiếu niên điên cuồng tà ác đó bị bảy, tám cao thủ đồng cấp vây công, sa vào tuyệt cảnh. Sau cùng ông ta thoát được, bất quá toàn thân công lực tận phế, mất đi một thân võ công ngạo thế.”
“Người đó là ai, tà ác như vậy thì đại đa số người võ lâm phải biết mới đúng, vì sao chỉ có đế cảnh cao thủ biết?” Vương đạo hỏi.
“Người đó rất nổi danh, hơn nữa người nào trong võ lâm cũng biết đến một cao thủ tà ác như vậy.” Vương cấp cao thủ đáp.
“Ông ta là ai, lẽ nào là Bất tử chi ma trong truyền thuyết? Không thể nào, ngay cả thánh cấp cao thủ cũng không làm gì được ông ta?”
Vương cấp cao thủ thở dài: “Chính là Bất tử chi ma, ma vực vì ông ta mà xuất hiện. Ban nãy là khi ông ta chưa thành ma, những bí mật liên quan đến việc này chỉ có cao thủ đế cảnh trở lên mới biết.”
“Thiếu niên tà ác sau này trở thành Bất tử chi ma?” Mọi cao thủ trẻ tuổi đều kinh hãi.
“Không sai, chính là ông ta, thiếu niên điên cuồng tà ác đó trở thành Bất tử chi ma hung danh vang xa. Ai cũng cho rằng thiếu niên tà ác đó không thể gây ác được nữa, các đế cảnh cao thủ hiểu rằng không đầy mười ngày, ác ma sẽ chết vì vết thương. Nhưng tất cả đều nhầm, ác ma mình đầy máu đó không chết, lại lấy được tinh nguyên thạch của thánh cấp cao thủ để lại, không ai biết vì sao ác ma lấy được, nhưng từ đó ông ta thật sự xá thân thành ma. Khi ác ma lại xuất hiện nhân thế, càng trở nên tà ác, thấy người là giết, không kể già trẻ nam nữ, không kể có phải người võ lâm hay không. Những đế cảnh cao thủ cả kinh phát hiện, ác ma đã đột phá đế cảnh hạn chế, có xu thế tiến vào thánh cảnh, họ ngăn cản không nổi nữa. Đó là những năm tháng đổ máu, võ lâm đầy mưa máu gió tanh, là những ngày bi thảm nhất lịch sử võ lâm, nơi nào cũng thấy giết chóc… ma diễm ngút trời, không ai ngăn được.”
“Ác ma khi chưa đầy ba mươi đã đột phá đế cảnh hạn chế, tiến vào thánh cảnh, mười năm này là những năm đen tối nhất lịch sử võ lâm, cũng là thời đại sỉ nhục nhất với võ lâm…” Vương cấp cao thủ không kể rõ sự tình nhưng ai cũng hiểu đó là kí ức không nên nhớ lại.
“Ngay sát na ác ma thành thánh cấp cao thủ, có năm tuyệt thế cao thủ cảm ứng được, năm người đều đạt đến thánh cấp cảnh giới, không còn tính toán việc phàm tục nữa nhưng vẫn cảm ứng được khí tức của ác ma. Năm vị thánh cấp cao thủ lại phải nhúng tay vào trần thế, đại chiến kinh thiên động địa với ác ma, trận chiến đó khó lòng tưởng tượng, không trung toàn là kiếm quang tung hoành, cương khí mãnh liệt lan tràn, chưởng lực chấn động màng tai, khói bụi mịt mù, cát đá ngập trời. Người tầm thường trong võ lâm chỉ có thể quan sát từ xa, không dám đến gần nửa bước. Khi tất cả kết thúc, nơi diễn ra trận chiến khiến tất cả kinh hãi, hoàn toàn không thể do sức người tạo thành được, toàn là vực sâu, núi non nhấp nhô… Những dấu vết đó là dấu hiệu của trận đại chiến kịch liệt, tàn khốc. Năm vị thánh cấp cao thủ đương nhiên an toàn, lấy năm đánh một, thực lực phải hơn hẳn, ác ma cùng đạt được danh hiệu bất tử qua trận chiến đó, thể hiện cho người đời chỗ đáng sợ của mình…”
“Ngũ tạng của bất tử ác ma tan nát, xương cốt gãy rời, nhưng sau cùng hai mắt đỏ ngầu, triệt để nhập ma, thoát khỏi vòng vây của các thánh cấp cao thủ. Tốc độ của ác ma lúc đó vượt khỏi cực hạn của thân thể con người, súc địa thành thốn, phù quang lược ảnh, ngự không phi hành, mọi tuyệt kĩ được thể hiện huyền diệu, vượt khỏi phạm trù của võ kĩ, mà là thuật pháp…”
Độc Cô Bại Thiên trong bóng tối không hiểu sao lại dấy lên bi thương, hết sức khó chịu. Trong sâu thẳm lòng hắn vang lên giọng nói thê lương: “Những kẻ coi thường cõi đời… ta phải giết…tất cả đều phụ ta… chân tướng sẽ phơi bày…”