Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Tại Nguyệt Quang điện xa xôi, một lão phụ nhân ngoài năm mươi chợt có cảm ứng: “Không, sao lại thế được, toàn bộ linh lực của Nguyệt thần phát ra trên đại lục đều tịch diệt.”
Thiếu nữ sau lưng bà ta càng kinh ngạc: “Sao có thể như thế… lẽ… lẽ nào nữ thần sẽ chết?”
Lão phụ nhân đau đớn: “Nữ thần từ bỏ thần vị cao cao tại thượng để xuống nhân gian, không còn là thần nữa lại chỉ còn non nửa linh lực, đương nhiên sẽ chết đi, sa vào luân hồi. Chỉ là… chỉ là lần này nữ thần sẽ vĩnh viễn tan biến, chuyện này…” Bà tỏ ra đau khổ.
Trong Trường Sinh cốc ở Hán Đường đế quốc, ôm đóa hoa Tư Đồ Minh Nguyệt vừa rụng, hai mắt hắn trống rỗng nhìn trời phảng phất linh hồn đã rời nhục thể, không còn biết gì đến ngoại giới.
Thiên hạ quần hùng tề tụ ở Trường Sinh cốc, thấy Bất tử ma vương bị vây chặt nhưng không ai dám vui mừng trước cảnh ma vương sắp bị diệt. Ngược lại đều thấy bi ai vô tận.
Lúc thiếu nữ trong lòng ma vương lơ lửng trên không, phát ra khí tức thần thánh khiến lòng họ an lành, quên cả cừu hận, cả sát niệm. Khoảnh khắc thiếu nữ rơi xuống, hoa trút xuống như mưa khóc, lòng họ rúng động mạnh, nhiệt tình diệt ma vương hiển nhiên nhạt hơn hẳn cảm thương thiếu nữ qua đời.
Một người run giọng: “Thần tích vừa rồi…thiếu…thiếu nữ đó rõ ràng là nữ thần. Thần… thần sao lại chết được?”
“Đúng. Thần tích, thần…sao lại chết được?”
“Nữ thần……”
……
Quần hùng không giữ được bình tĩnh nữa, lại bắt đầu hô hoán.
Lúc đó họ mới nhớ ra còn một Bất tử ma vương Độc Cô Bại Thiên.
Có người nổi giận: “Bỏ thi thể cô nương đó xuống, có mặt vô số nhân sĩ võ lâm chính đạo, ai cho phép ngươi khinh nhờn.”
“Bỏ cánh tay bẩn thỉu của ngươi ra.”
“Bỏ bàn tay dơ dẩn ra.”
“Giết tên hung đồ võ lâm.”
“Giết tên hung thủ tay dính đầy máu.”
“Giết tên bại loại đi.”
……
Từng gương mặt lạnh lùng, phẫn hận đập vào mắt Độc Cô Bại Thiên, tiếng trào lộng, mắng mỏ… lào xào.
Đao kiếm cùng rời khỏi vỏ, Trường Sinh cốc đầy đao quang kiếm ảnh, tiếng leng keng vang lên không ngớt.
Độc Cô Bại Thiên ôm Tư Đồ Minh Nguyệt đứng dậy, hai mắt trống rỗng bắn ra hàn quang lạnh thấu xương, quét qua khắp quần hùng, giọng nói lạnh tanh: “Các ngươi đều phải chết.”
Ngay cả thiên vương cao thủ như Truy Phong thiên vương Hàn Sấm cũng rùng mình ớn lạnh trước ánh nhìn của hắn, hàn ý dâng lên trong lòng.
Chúng nhân nghẹt thở, rồi lại gầm lên: “Nói láo, giết hắn, giết hắn đi.” Quần hùng gào hét, đưa mắt nhìn vương cấp cao thủ đợi lệnh.
Lam Hải Thiên âm trầm: “Hừ, chết đến nơi còn nói nhăng cuội.” Từ khi bị Độc Cô Bại Thiên đánh bại ở đỉnh Vân sơn, y vãn dưỡng thương đến gần đây mới hồi phục, vội vàng tới đây hòng rửa nhục.
Bặc Vũ Ti che mặt cười nói: “Độc Cô Bại Thiên ngươi đúng là lớn lối, chúng ta đều chết ư? Ha ha, buồn cười quá, ngươi tưởng mình sống qua được hôm nay? Ngươi chắc chắn không còn đất chôn thây.”
Sắc mặt Vu Ý rạng rỡ như vầng dương, khiến mấy hiệp nữ đứng cạnh ngạc nhiên, y bật cười: “Độc Cô Bại Thiên, ngày chết của ngươi đến rồi, còn dám buông lời ngông cuồng, như thể người thiên hạ đổ oan cho ngươi. Hừ. Tự cổ tà không thắng chính, ma nhân ngươi rồi cũng phải chịu phép, anh linh các võ lâm hiệp sĩ trên trời có thể ngủ yên được rồi.”
“Cứt chó, bọn tiểu nhân vô sỉ các ngươi cũng xứng là hiệp sĩ?” Độc Cô Bại Thiên giận dữ cực điểm, hai mắt vằn tơ máu, nghiến răng kèn kẹt. “Nếu không phải các ngươi không ngừng tru sát ta, dồn ta vào cảnh vạn kiếp bất phục, Nguyệt nhi đời nào hao tận linh hồn năng lượng, các ngươi hại chết nàng, không ai được sống.”
Các vương cấp cao thủ nhìn nhau, nhớ đến năng lực của tuyệt thế cường giả. Khi một ngươi ti vi đến thánh cấp cảnh giới, rồi nhìn thấu sinh tử, có thể sử dụng sức mạnh linh hồn, nhưng cái giá là tấm thân bất tử cũng nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng.
Họ nhìn thiếu nữ trong lòng Độc Cô Bại Thiên, nhất thời đầu hoang mang, làm sao tin được nữ tử trẻ tuổi nh thế lại đạt đến thánh cấp cảnh giới, song thần tích ban nãy buộc họ phải tin.
Hoa Vân Phi nói: “Một mình ngươi địch nổi chúng ta ư? Nhìn cho rõ tình thế, ta khuyên ngươi đừng động thủ, bằng không…”
“Giết hắn. Giết hắn đi.” Quần hùng áp sát từng bước.
Cùng lúc, tiếng long ngâm hổ khiếu từ xa truyền lại, tầng không Trường Sinh cốc vang vang: “Ai dám động đến cháu ta, Độc Cô Phi Vũ đến đây.”
Tiếng hú gần lại, chúng nhân kinh hãi, theo thanh âm mà đoán thì người đó còn ở ngoài mấy dặm, thoáng cái đã vào trong cốc.
Một lão nhân râu tóc bạc phơ, tà áo bay bay như thần tiên, xuất hiện tại Trường Sinh cốc.
“Gia gia!” Độc Cô Bại Thiên kích động, từ khi rời nhà hành tẩu giang hồ, phần lớn thời gian bị người ta truy sát, sống giữa sinh tử, hắn lãnh đủ nhân tình thế thái ấm lạnh, lâu lắm rồi không cảm nhận được tình thân ấm áp.
Trong khoảnh khắc sống chết này, chân tình lại về bên hắn, như từ sa mạc sâu thẳm vang lên tiếng lạc đà, như tiêng tiêu vang lên ở đầu hoang nguyên thoáng đãng, trái tim khô cạn của hắn lại được tưới đẫm.
Nháy mắt, thân ảnh phiêu dật của Độc Cô Phi Vũ đến trước mặt hắn, “hài tử, đã để cháu chịu nhiều ấm ức.”
Độc Cô Bại Thiên mấp máy môi, nhưng cổ họng như bị chẹn ngang, không nói thành lời.
“Cháu không cần nói gì, gia gia biết hết rồi, hôm nay chỉ càn gia gia còn, không ai động được đến cháu.”
Hai mắt Độc Cô Bại Thiên nóng bừng, nước mắt suýt trào ra: “Gia gia… Nguyệt nhi… Nguyệt nhi chết rồi.”
“Cái gì?”
Độc Cô Phi Vũ biến sắc, phát ra sát khí lăng lệ: “Ai? Ai dám hạiNguyệt nhi? “
“Nguyệt nhi vì cứu con, hao tận linh hồn mà chết.”
“Không đúng, nơi này cổ quái lắn, hình như có trận pháp tỏa hồn đoạt phách.” Độc Cô Phi Vũ tỏ ra ngưng trọng, chăm chú quan sát tứ phía Trường Sinh cốc.
Lúc đó quần hùng mới tỉnh lại, biết rằng lão nhân mới đến này là gia gia của Độc Cô Bại Thiên, vừa kinh vừa sợ ông ta.
Cách đây không lâu, hai thiên vương cao thủ từng dẫn người xông vào hậu viện Độc Cô gia, kết quả bị ném ra ngoài không thương tiếc. Lúc đó võ lâm chấn kinh, biết rằng trong Độc Cô thế gia suy tàn cả ngàn năm nay có một đế cảnh cao thủ. Giờ được thấy tận mặt, lại thêm một lần cảm thụ.
Tu La thiên vương Triệu Trình bước lên nói: “Tiền bối nhất định là lão gia chủ Độc Cô thế gia, với tu vi đế cảnh của tiền bối lẽ nào còn không buông bỏ được tục sự chốn hồng trần?” Hàm ý rõ ràng muốn nhắc nhở Độc Cô Phi Vũ về ước định giữa các đế cảnh cao thủ.
“Ta không phải người võ lâm, xưa nay chưa từng nhúng vào việc giang hồ, càng không biết ước định gì đó giữa các đế cảnh cao thủ, chỉ biết dạo này cháu trai liên tục bị truy sát, chịu đủ khổ nạn, ta đến cứu nó.”
“Lẽ nào tiền bối không biết truyền thuyết Bất tử chi ma?”
“Có câu đại nghĩa diệt thân.”
“Tiền bối là người siêu thoát, không nên dính vào phàm tục.”
Mấy vương cấp cao thủ đồng thời lên tiếng.
Ngoài cửa cốc vang lên tiếng hú, một trung niên tiến vào: “Ma là gì? Đạo là gì? Ai phân biệt rõ ràng được? Các ngươi chỉ biết truy sát kẻ từng xá thân thành ma, đó là đạo ư? Nó vì muốn sống sót phải phản kháng, thế là ma sao? Thiên đạo xa vời, lòng người còn mãi, đạo và ma đâu thể định nghĩa qua một truyền thuyết xa xưa, ai dám khẳng định trong đó không ẩn tàng một âm mưu kinh thiên?”
Độc Cô Bại Thiên run giọng: “Cha.”
Người đến là Độc Cô Ngôn Chí.
Một vương cấp cao thủ tức giận trừng mắt: “Đúng là nói nhăng, vì con trai đã đành nhưng dám nhục mạ tiên hiền thì không thể. Thời đại Bất tử chi ma tồn tại là những năm tháng tối tăm đáng sợ, ngươi lại định thay đổi lịch sử, điên đảo hắc bạch, quả nhiên vô sỉ cực độ.”
Độc Cô Phi Vũ nói: “Hắc hắc, hay cho lịch sử, các ngươi hiểu rõ võ lâm sử như vậy, có ai cho lão phu biết bốn ngàn năm trước thật ra có chuyện gì mà trong một đêm bao nhiêu tuyệt thế cao thủ đều biến mất vô ảnh vô tung? Ai nói được? Hắc hắc, nói không được hả, chân tướng bốn ngàn năm trước đều tan trong dòng lịch sử, có ai hiểu được việc về Bất tử chi ma đây?”
“Hừ, giảo biện, Bất tử chi ma họa loạn võ lâm, hôm nay không thể để hắn thoát.” Một vương cấp cao thủ nói, không vì trước mắt có đế cảnh cao thủ mà chịu tôn kính.
Lúc đó ba đời Độc Cô gia đã đứng cạnh nhau, Độc Cô Ngôn Chí lên tiếng: “Được, các ngươi muốn diệt ma, cứ đến đi, Độc Cô gia suy tàn ngàn năm cũng đến lúc xuất hiện võ lâm.”
Độc Cô Bại Thiên đắng lòng, vì hắn mà cả gia tộc phải dính vào, dù phụ thân và gia gia lợi hại đến đâu cũng không địch nổi ngần ấy cao thủ.
Hắn cúi đầu nhìn Tư Đồ Minh Nguyệt, lòng nhói lên: “Cha, gia gia, đưa Nguyệt nhi đi đi, con…”
“Không cần nói nữa, ba đời nhà chúng ta sẽ đại hội thiên hạ quần hùng tại Trường Sinh cốc, xem ai làm gì được.” Khí chất phiêu dật xuất trần của Độc Cô Phi Vũ tan hết, sát khí lẫm liệt nổi lên, kình khí từ quần áo ông rung phần phật, cả ba ông cháu đứng đó như chiến thần.
Độc Cô Ngôn Chí bạt trường kiếm, khí thế trở nên kinh nhân, tu vi vương cấp bộc lộ rõ rệt.
Minh Vương Bất Động của Độc Cô gia vốn là tâm pháp xuất thế, nhưng hai người giờ đầy sát khí, Độc Cô Bại Thiên biết cả hai chuẩn bị liều mạng.
Độc Cô Bại Thiên khẽ đặt Tư Đồ Minh Nguyệt xuống bãi cỏ gần đó, hít sâu một hơi, Kinh Thiên quyết, Chiến Thiên quyết, Khiếu Thiên quyết, Bất Tử ma công cùng vận chuyển, kình khí kinh hồn tràn ra khiến hoa bay tứ tung, mưa tạt đi hết.
“Giết!” Vô số người võ lâm lao tới.
Máu văng tung tóe, binh khí gãy gục.
Từ khi biết Tư Đồ Minh Nguyệt chết, Độc Cô Phi Vũ thực sự nổi giận, ra tay vô cùng tàn khốc.
Cao thủ võ lâm thông thường chưa kịp đến gần ông một trượng đã bị tiên thiên cương khí đánh nát xác, máu văng tứ tán.
Đế cảnh cao thủ là đỉnh núi không thể vượt qua trong mắt người võ lâm thông thường, là tồn tại không kém gì thần linh.
Rất nhanh, quanh Độc Cô Phi Vũ máu chảy thành sông, chân tay gãy, thi thể chất như núi, huyết vụ liên tục bốc lên, mùi máu tanh nồng khiến người ta muốn thổ ra.
Mười lăm vị vương cấp cao thủ đứng xa quan chiến nhíu mày, hạ giọng thương lượng rồi phi thân về phía Độc Cô Phi Vũ.
Độc Cô Ngôn Chí cầm trường kiếm múa tít, kiếm khí tung hoành, tiên thiên kiếm khí chém gãy vô số binh khí, máu văng tung tóe, mạng người ngã rạp như cỏ. Không lâu sau, ông bị hai vương cấp cao thủ vây lấy, ba người giao chiến kịch liệt, người võ lâm bình thường không thể nhúng tay vào.
Độc Cô Bại Thiên thấy gia gia bị mười vương cấp cao thủ vây chặt liền nóng lòng, rồi phụ thân bị hai vương cấp cao thủ cầm chân, càng khiến hắn nóng lòng, mấy lần định xông tới nhưng đều bị chặn lại. Năm cao thủ thứ vương cấp thanh niên Vu Ý, Bặc Vũ Ti, Vương Đạo, Thương Tâm Nhân, Lam Hải Thiên vây lấy hắn, tấm thân đầy vết thương càng lúc càng hư nhược.
Tuy quần hùng tổn thất thảm trọng, nhưng khi ba người bị từng toán cao thủ bao vây thì cục diện dần ổn định, sớm muộn gì họ cũng phải chịu phép.
Đột nhiên cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng Độc Cô Bại Thiên, hấp lực hùng hồn từ thinh không hút lấy hắn, thân thể hắn như muốn bay lên, cưỡi gió mà đi.