Dịch: Cong Tu Bac Lieu
“Một vạn năm, một người bị phong ấn vạn năm.” Độc Cô Bại Thiên kinh hãi hô.
“Không sai, Thông Thiên ma tổ đã bị phong ấn vạn năm, chịu đủ khổ ải.”
“Bị phong ấn vạn năm mà vẫn có thể giữ cho linh thức bất diệt?”
“Đương nhiên, Thông Thiên ma tổ kinh tài tuyệt diễm, hơn ba mươi tuổi đã ma công đại thành, danh chấn thiên hạ, ba mươi lăm tuổi đã siêu phàm nhập thánh, trực thông hóa cảnh. Người là một trong những nhân vật mạnh nhất lịch sử ma giáo, dù trong lịch sử võ lâm cùng là nhân vật nổi danh vạn cổ. Nếu không phải trước khi bị phong ấn, người thụ trọng thương thì ai phong ấn dược? Có lẽ vì thương thế hao tận gần hết tinh lực, bằng không người đã phá ấn lâu rồi.”
Phảng phất hồi ứng cùng lời của trưởng lão ma giáo, thạch môn bị phong ấn toát ra tinh thần dao động hùng hồn, chúng nhân lập tức cảm giác nghẹt thở.
“Mạnh, mẹ nó chứ, mạnh quá.” Độc Cô Bại Thiên thầm kinh hãi, bị phong ấn vạn năm mà còn thế này thì năm xưa hẳn ông ta đáng sợ thế nào, không khó để tưởng tượng ra lúc ông ta còn tung hoành đại lục thì phong quang vô hạn đến đâu.
“Tiểu hữu cảm giác thấy không, tâm tình của lão tổ hiện tại bi phẫn thế nào. Một vạn năm rồi, lão tổ trọng thương mới bị phong ấn, nếu ý chí người không như sắp thép chắc đã tan nát hình thần vì phong ấn rồi.”
Độc Cô Bại Thiên tự nhủ: “Sao ta lại cảm giác thấy cảm giác đó hơn cả bi phàn, mà là oán niệm, e rằng vì thế mà ông ta trụ lại đến giờ được, cũng nhờ cừu hận không thể phai nhạt đó. Nếu ông ta phá được phong ấn mè kẻ phong ấn năm xưa còn sống thì tốt, bằng không thì oán khí ngập lòng này sẽ mang lại cho đại lục hạo kiếp vô biên. Ôi, nếu tu vi của lão tử đạt tới thanh cấp, tới hóa cảnh thì sẽ nghĩ cách thả ông ra, mặc cho ông tung hoành. Tiếc là tu vi hiện thời của lão tử quá thấp, thả ông ra thì lão tử làm sao đây, thôi, cứ tiếp tục ‘oán hận’ đi.”
Hắn cố ý nhíu mày: “Năm xưa vị tiền bối này dị thường thần dũng, phong ấn của tiền bối cũng mạnh hơn hản người khác, muốn giải khai khó hơn nhiều.”
Ma giáo thập đại nguyên lão thở dài: “Đúng, phong ấn Thông Thiên lão tổ mạnh hơn của người khác nhiều, nhưng dù thế nào chúng ta cũng phải nghĩ cách cứu người.”
“Nói đùa à, các ngươi cứ ở đấy mà mơ mộng đi.” Độc Cô Bại Thiên thầm nhủ.
Rời Ẩn Ma động, rồi ra Ẩn Ma cốc, hắn vẫn không thể bình tĩnh được, cứ đi lơ đãng trong cốc, suy tư vô vàn.
Từ Ẩn Ma cốc nghĩ đến cung điện dưới lòng đất Thông Châu thành, những cao thủ bị phong ấn ở ma động đều còn sống thì không khó tưởng tượng rằng những tuyệt thế cao thủ bị phong ấn ở cung điện dưới lòng đất vẫn có người chưa chết.
Nhớ lại kỳ ngộ ở cung điện dưới lòng đất, hắn vẫn kinh hãi, hai làn tinh thần dao động khiến hắn hoang mang luấn quấn mãi, hắn không hiểu nổi hai người đó có liên quan gì đến mình. Còn cả dao động mạnh mẽ nhất đó khiến hắn hoảng sọ, kết hợp với tin tức của ma giáo thập đại trưởng lão tiết lộ thì người bị phong ấn mạnh tới cực độ, nếu không trọng thương thì đã phá ấn rồi. Hắn không tưởng tượng được nếu ông ta thoát được, đại lục sẽ rúng động thế nào.
Từ di tích bị phong ấn mà xét thì lịch của cung điện dưới lòng đất còn lâu đời hơn Ẩn Ma động, càng kinh hãi là trải quan gần đấy năm tháng mà tinh thần dao động trong cung điện vẫn mạnh hơn ma động, hiển nhiên tu vi của người bị phong ấn ở đó còn cao hơn tuyệt thế cao thủ bị phong ấn của ma giáo.
“Mẹ nó chứ, đáng sợ thật, không hiểu thần thánh phương nào có được thần thông phong ấn Võ thánh.” Hắn biết không phải một người mà làm được như thế, cũng không phải chỉ một nhóm, nhiều Võ thánh như thế thì không thể cùng thuộc một thời đại. Dù thế nào, người thực hiện phong ấn càng mạnh hơn, khó tưởng tượng được hiện giờ họ ẩn thân ở đâu.
Nghĩ đến đây, hắn lại bất an.
Trong lòng dậy song, càng nghĩ càng nghi hoặc, sau cùng hắn chìm vào giấc ngủ trên bãi cỏ mềm mại.
Lúc hắn tỉnh lại đã thấy sao mọc chi chít, mình đọng đầy sương, quay về gian phòng được ma giáp sắp xếp sắn thì hai nữ tử mỹ lệ đang lo lắng chờ đợi.
“Công tử về rồi, bọn tiểu tì lo quá, tưởng là công tử gét bỏ mà đổi nơi ở, như thế giáo chủ sẽ trách phạt.” Giọng cả hai run rẩy, xem ra họ thật sự sợ hãi.
Độc Cô Bại Thiên bó tay, hai nữ tử dù nhan sắc không tệ nhưng nói thật hán không có nửa điểm hứng thú với họ. Tư Đồ Minh Nguyệt qua đời khiến hắn đau thương lắm rồi, nhất thời không còn tâm tình làm gì với nữ tử khác. Hắn hạ quyết tâm, ngày mai sẽ nói rõ với ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong, không cần họ phục thị, cũng không cần lấy mạng họ.
“Ồ, các vị chuẩn bị cho mấy món ăn.”
“Vâng.” Hai nữ tử vâng lời, một chóc sau đã mang lên, lại rót rượu gắp thức ăn thị hầu.
Hắn vừa ăn vừa uống, nghẫm nghĩ vì sao cùng là người mà vận mệnh lại khác nhau như thế. Mạnh như Thiên Ma sẽ vạn cổ lưu danh, vạn chúng kính ngưỡng, nhưng hai nữ tử này lại đáng thương vô cùng, cả sống chết của bản thân cũng không được quyết, hoàn toàn dựa vào sắc mặt người ta. Trên đời quá nhiều bất công, Độc Cô Bại Thiên ta nhất định phải nắm vững vận mệnh, làm chủ đời mình.
Ăn xong, hắn bảo hai người: “Các vị ngủ tại phòng khách đi.”
Thấy hai người định nói, hắn nói trước: “Bằng không các vị cứ quay về chỗ cũ.”
Hai người vội cúi đầu thu dọn rồi ra phòng khách.
Hắn thở phào, nhưng nằm trên giường rồi mà không thể ngủ nổi, đầu óc toàn là hình ảnh các thánh cấp cao thủ bị phong ấn.
“Mẹ nó chứ, Thiên Ma cốc không phải thánh địa tu luyện võ công ư, lão tử nhất định đưa công lực tăng lên cảnh giới mới.”
Cùng lúc, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân thật nhẹ, hắn nhíu mày bởi nghe ra là tiếng chân hai nữ tử.
Cửa khẽ mở ra, hai người mặc áo ngủ mỏng tang bước vào.
“Ta không phải bảo hai người ngủ ngoài phòng khách ư? Sao lại vào đây?”
“Bọn tiểu..tiểu tỳ đến thị hầu công tử.” Hai nữ tử vừa nói vừa đỏ mặt đến cạnh giường.
“Ta ngất mất, ta nói rồi, không cần thế này, các vị yên tâm, nhất định ta sẽ ca ngợi các người trước mặt giáo chủ.”
Nhưng hai nữ tử như thế không nghe thấy gì, cởi áo ra…
Đang lúc hắn hồi hộp thì đột nhiên gió khẽ nổi lên trong phòng, một bóng người xuất hiện: “Hì hì, tiếp đi chứ.”
Là tiểu ma nữ Huyên Huyên ngồi cạnh bàn, chấng tay lên cằm, tỏ vẻ thú vị nhìn ba người.
Hai nữ tử lập tức ré lên, nhặt y phục mặc vào thật nhanh.
Độc Cô Bại Thiên cũng vô cùng ngượng ngùng, tuy hắn không làm gì, nhưng giờ cũng thấy mặt nóng bừng.
“Các vị tiếp tục đi, lẽ nào ta quấy nhiễu? Các vị coi như không nhìn thấy ta.” Hai nữ tử lập tức chạy thẳng ra ngoài phòng khách.
Độc Cô Bại Thiên nảy ra xung động muốn bóp cổ Huyên Huyên, nhưng để tránh bị bóp cổ lại, hắn đành chịu nhịn.
“Sao ngươi không nói gì, hay là có tật giật mình?”
Độc Cô Bại Thiên: “...”
“Ha ha...” tiểu ma nữ thấy hắn tỏ ra bực dọc, liền bật cười vang.
“Huyên Huyên, sau cùng cô cũng vào được, cô không vào thì ta sẽ…”
“Ngươi định thế nào?” Huyên Huyên tỏ ra hiếu kỳ.
“Chuẩn bị hậu sự cho cô.”
“Độc Cô Bại Thiên, tên đại sắc lang khốn kiếp ngươi dám nguyền rủa ta thế hả. Ngươi mới không sống lâu được, lại ở đây phong lưu khoái hoạt, thế nào cũng có ngày chết trong tay nữ nhân.” Tiểu ma nữ chống nạnh, nộ khí trùng trùng.
“Đúng, ta sợ có ngày sé chết trong tay cô.” Hắn ra vẻ sợ hãi.
“Ngươi…phù.”
Huyên Huyên vung quyền, vừa định xông lên chợt há miệng phun máu, máu đỏ rải trên đệm giường trắng tinh, cực kỳ bắt mát.
Độc Cô Bại Thiên cả kinh: “Huyên Huyên, cô sao vậy, ai đả thương cô?”
Hắn vội đỡ tiểu ma nữ sắp ngã xuống, lấy tay áo lau máu cho nàng.
“Huyên Huyên, cô đừng dọa ta.” Hắn đỡ nàng nằm xuống giường, tỏ ra cực độ khẩn trương.
“Đừng chạm vào ta.” Huyên Huyên chật vật gạt tay hắn khỏi vai.
“Huyên Huyên, cô thật ra bị sao, ai đả thương cô thành thế này? Ta giúp cô liệu thương.” Đoạn hắn định dồn công lực vào.
“Đưng, không cần…”
Độc Cô Bại Thiên tỏ vẻ không hiểu: “Huyên Huyên, lẽ nào cô không tin ta, ta chưa từng làm gì bất lợi với cô.”
“Khụ…” Huyên Huyên lại ho ra máu: “Ngươi…tên khốn…ai sợ ngươi, vết thương của ta không thể mượn ngoại lực, bằng không sẽ nặng thêm, chỉ dựa vào mình từ từ chữa trị.”
“Có nặng không?” Hắn tỏ vẻ lo lắng.
“Tuy… nặng.. nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng.” Huyên Huyên chật vật đáp.
Độc Cô Bại Thiên hơi thở hắn ra, rồi tức giận nói: “Ai đả thương cô.”
Thấy hắn vừa khẩn trương vừa giận dữ, Huyên Huyên nở nụ cười: “Ngươi…định báo thù cho ta hả? Nhưng….người ta là đế cảnh cao thủ, ngươi…”
“Đế cảnh cao thủ? Lẽ nào là cao thủ ở ngoài Thiên Ma cốc đó?”
Huyên Huyên chật vật gật đầu.
“Cô còn gây loạn như vậy nữa, vì sao vào nhà rồi không chưa thương trước?”
“Tiểu Bạch đáng chết dám mắng ta?” Thấy hắn tỏ vẻ lo lắng, Huyên Huyên chợt thấy ấm lòng: “Ta cũng không ngờ thương thế phát tác nhanh thế, ngươi…đỡ ta dậy, ta phải… vận công liệu thương.”
Độc Cô Bại Thiên cẩn thận đỡ nàng dậy rồi làm hộ pháp.
Đêm đó Huyên Huyên thổ máu bảy lần, tuy không nhận ra vẻ mặt nàng sau lớp mặt nạ nhưng chỉ cần thấy nàng liên tục run lên là hiểu đau đớn thế nào.
Đêm đó Độc Cô Bại Thiên lo lắng suốt, khẩn trương vạn phần.