TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Tử Bất Diệt
Quyển 7 - Chương 1: Ma thành

Dịch: Cong Tu Bac Lieu

Độc Cô Bại Thiên cười ha hả, tay phải ôm eo Hoa Vân Tiên: “Lão bà, ta buông tay đây, nàng cần phải đứng cho vững nha, ha ha …”

Hoa Vân Tiên xấu hổ vô cùng, không nhịn được nổi giận mắng: “Mau bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra.”

Độc Cô Bại Thiên không những không buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn, cả thân hình mềm mại của Hoa Vân Tiên đều dán chặt vào người hắn.

“Hắc hắc, đa tạ giáo chủ cùng các vị trưởng lão đã thành toàn, bất quá mỗ không thể lấy thánh nữ làm vợ được.”

Giáo chủ Ma giáo cùng thập đại thái thượng trưởng lão đều sửng sốt, bọn họ không thể hiểu được vì sao Độc Cô Bại Thiên lại cự tuyệt. Hoa Vân tiên thẹn quá hóa giận. Tên khốn kia miệng nói không cưới nàng làm vợ, mà tay vẫn ôm chặt mình không buông, tư thế ám muội khiến nàng muốn phát cuồng.

Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì mỗ đã có hai vị hôn thê rồi.”

“A, vì sao lão phu chưa bao giờ nghe thiếu hiệp nói qua, ở đâu lại có hai vị nữ tử?”

“Một người chính là tiểu công chúa Tư Đồ Minh Nguyệt của Tư Đồ gia tộc - Võ lâm đệ nhất thế gia ở Hán Đường đế quốc, còn một người nữa các vị cũng đã biết, chính là người vừa mới rời đi – Huyên Huyên, chắc là các vị chưa quên?”

Giáo chủ ma giáo Cái Thiên Phong cùng thập đại trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều có ấn tượng sâu sắc đối với hai người này, Tư Đồ Minh Nguyệt qua đời tại Trường Sinh Cốc thì Độc Cô Bại Thiên ma tính đại phát, tàn sát hơn ngàn cao thủ võ lâm chính đạo, có thể thấy được tình cảm sâu đậm hắn dành cho nàng. Tiểu ma nữ Huyên Huyên, bọn họ quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, thực sự là một tiểu ôn thần, làm cho bọn họ đau đầu không thôi, cầu sao cầu trăng mãi cuối cùng cũng mang tiểu sát tinh kia đi. Ngày nàng đi, trong Thiên Ma cốc tiếng hoan hô vang dội, ngay cả những nhân vật Ma giáo cấp cao cũng đều âm thầm cao hứng.

Nhưng Nhưng hai người này một chết một trọng thương, ngay cả Huyên Huyên đang trọng thương cũng không chắc có thể giữ được mạng sống, bọn họ thật sự không rõ vì sao Độc Cô Bại Thiên lại nói hai người nọ là vị hôn thê của hắn.

Giáo chủ Ma giáo nói: “Hết cách, nếu như thiếu hiệp đã có hai vị thê tử rồi, cưới thêm một người nữa cũng có sao đâu. Đại trượng phu năm thê bảy thiếp là điều bình thường. Còn huống hồ chi Tư Đồ tiểu thư đã … ôi, cứ như vậy đi, qua vài ngày nữa lão phu sẽ chủ trì hôn lễ cho hai người, gần đây Ma giáo phát sinh nhiều sự tình, cũng cần không khí hôn lễ để vui vẻ một chút

Độc Cô Bại Thiên dở khóc dở cười, đường đường là Ma giáo thánh nữ, truyền nhân kiệt xuất của Vân Yên các – một trong ‘ngũ đại Thánh địa’, không ngờ lại trở thành vợ của hắn một cách đầy bất ngờ, thế sự thật khó lường! Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, không biết là có bao nhiêu thiếu hiệp giang hồ phải tự sát đây.

Sắc mặt Hoa Vân Tiên tái xanh, thân hình không ngừng run rẩy do tức giận, giáo chủ Ma giáo phát hiện ra tình cảnh khó xử của thị, liền mở miệng nói: “Ừ, này … xin Độc Cô thiếu hiệp hãy tự trọng, bỏ Tiên nhi ra đi.”

“A…Thật xin lỗi, thật xin lỗi Hoa tiểu thư.” Ngoài miệng hắn nói xin lỗi nhưng cánh tay vừa mới buông ra vẫn không quên vuốt nhẹ một cái lên eo của Hoa Vân Tiên.

Hoa Vân Tiên sợ hãi kêu lên, nhanh chóng giằng ra, sau đó xoay người trợn mắt nhìn hắn, nếu không phải nàng không còn chút khí lực nào, có lẽ đã lao tới ăn thua với hắn rồi.

Lúc này năm sát thủ nằm dưới đất đã thấy Hoa Vân Tiên thoát khỏi sự khống chế của Độc Cô Bại Thiên liền nói: “Hoa sư muội, muội về trước đi.”

Ý tứ của bọn họ rất rõ ràng, lúc trước bọn họ từng nói đỡ cho Hoa Vân Tiên nói chuyện, thỉnh cầu giáo chủ Ma giáo không gả nàng cho Độc Cô Bại Thiên nhưng cũng không có hiệu quả gì, các nhân vật Ma giáo cấp cao đã nói rõ ràng với những đệ tử Ma giáo rời đi, đó là một sự thật rất khó thay đổi, bọn họ chỉ còn cách ám chỉ nàng hãy mau bỏ chạy.

Hoa Vân Tiên không hiểu được ý tứ của bọn họ, hung hăng trừng mắt liếc Độc Cô Bại Thiên rồi xoay người đi ra khỏi khu rừng.

Mấy lão già trong ma giáo làm sao lại không nhìn ra được trò trẻ con này, thái thượng đại trưởng lão nói: “Tiên nhi, trước đây vài ngày Ma giáo xảy ra rất nhiều sự tình, nên mấy ngày nay cốc khẩu Thiên Ma cốc đã bị phong bế.”

Hoa Vân Tiên nhất thời đứng sững lại, toàn thân cứng đờ..

Năm vị sát thủ đang nằm trên mặt đất liền nói: “Giáo chủ… trưởng lão sao các ngài có thể đẩy Hoa sư muội vào hầm lửa thế này?”

Độc Cô Bại Thiên vô cùng phiền muộn, mấy sát thủ cứ nói đi nói lại hắn là một biển lửa đáng ghét, hắn nhịn không được giận dữ nói: “Giáo chủ, trưởng lão, mỗ không nói là sẽ cưới Hoa tiểu thư làm vợ, mỗ muốn lấy nàng làm thiếp.”

“Cái gì?”

“Ngươi nằm mơ à!”

“Hoa sư muội sẽ không đời nào gả cho ngươi.”

Năm sát thủ lớn tiếng mắng chửi.

Hoa Vân Tiên cao giọng hét lên: “Độc Cô Bại Thiên đáng chết kia ngươi nằm mơ, ta quyết sẽ không gả cho ngươi, ngươi là tên khốn khiếp vô sỉ, ngươi là đồ khốn nạn …”

“Chuyện này…” thái thượng đại trưởng lão nhất thời cảm thấy khó xử, Hoa Vân Tiên là cháu chắt của lão, gả thị cho Độc Cô Bại Thiên cũng là bất đắc dĩ. Thứ nhất là vì muốn lợi dụng hắn giải cứu những tuyệt thế cao thủ còn lại của đang bị phong ấn cho ma giáo, hai là trước đó Độc Cô Bạo Thiên cùng Hoa Vân Tiên đã gây ra nhiều chuyện thị phi, nhân cơ hội này để họ chính thức trở thành vợ chồng

Tuy Độc Cô Bại Thiên đã nói rõ rằng hắn có hai vị hôn thê, nhưng hai người một chết một bị thương, hơn nữa tiểu ma nữ đang bị trọng thương kia không chắc sẽ sống sót, cho nên lão không để trong lòng, nhưng lần này lại nghe Độc Cô Bại Thiên muốn cưới Hoa Vân Tiên làm thiếp, đại trưởng lão có phần khó chịu. Nói gì thì nói Hoa Vân Tiên cũng là hậu bối có quan hệ huyết thống với lão, nếu gả làm thiếp cho người khác, đường đường là thái thượng trưởng lão của Ma giáo biết giấu mặt mũi vào đâu.

Khuôn mặt thái thượng trưởng lão sầm xuống: “Độc Cô thiếu hiệp, yêu cầu của thiếu hiệp có vẻ quá mức rồi đó, Vân Tiên gả cho thiếu hiệp cùng với người khác đã đủ ấm ức rồi, làm sao thiếu hiệp lại có thể đưa ra yêu cầu vô lễ thế được?”

“Hắc hắc, dường như không phải là mỗ muốn lấy nàng ta, mà là các vị muốn gả nàng ấy cho mỗ, nếu như các vị cho rằng như vậy là ủy khuất cho nàng ta, thôi vậy.”

Giáo chủ Ma giáo nói: “Nếu muốn Vân Tiên được gả làm thiếp cho thiếu hiệp, không phải là không được, nhưng thiếu hiệp phải cam đoan, ngoại trừ hai vị cô nương kia, không được cưới thêm bất kì một vị thê tử nào nữa.”

“Điều đó là đương nhiên, muốn trở thành chính thê của mỗ đâu có dễ dàng.”

Nhìn nụ cười đáng ghét của Độc Cô Bại Thiên, Hoa Vân Tiên nàng chỉ muốn đập cho hắn một trận, rồi sau đó cầm kiếm giết chết hắn.

Thái thượng đại trưởng lão cũng hiểu được ý tứ của giáo chủ Ma giáo, hai vị chính thê của Độc Cô Bại Thiên, một chết một trọng thương, cũng coi như không, huống hồ sau này hắn cũng không cưới thêm chính thê nữa, cho nên Hoa Vân Tiên làm thiếp cũng như là làm thê tử, tuy nói làm thế có phần ủy khuất thị, nhưng nghĩ lại Hoa Vân Tiên có thể làm thê tử vô danh hữu thực, lão cũng không nói thêm gì nữa.

“Ai, không đúng a, hắn nói sau này không thu chính thê, chẳng lẽ hắn lại muốn ….” Nghĩ tới đây, thái thượng Đại trưởng lão nói: “Thiếu hiệp nói không thu chính thê nữa, vậy sau này ngươi có thu thêm thiếp không đây?”

“Cái này… chuyện sau này ai có thể nói chính xác đây.”

“Hừ!” Thái thượng đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng.

Một trường hôn nhân đột ngột giống như một vở hài kịch không có thật đã kết thúc.

Độc Cô Bại Thiên đang nằm trên giường, nghĩ đến thái độ lồng lộn của Hoa Vân Tiên, không nhịn được cười.

Hắn không hề buồn ngủ, mặc y phục đi ra tiểu viện, đi tới khu rừng cây ở tiền viện.

Ánh trăng như nước nhu hòa chiếu rọi trên khắp các ngõ ngách, làn sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng càng làm cho rừng cây thêm phần mông lung mờ ảo.

Độc Cô Bại Thiên ngổn ngang suy nghĩ, hắn lẳng lặng đứng trong rừng cây, suy tư đủ điều, từ ngày đầu tiên hắn bước vào giang hồ cho đến bây giờ….

Con đường hắn đi chỉ toàn ‘mưa máu gió tanh’.

Vô số sinh mệnh đã chết dưới kiếm của hắn, hơn ngàn vong hồn đó kỳ thật đối với hắn vô oán vô cừu nhưng quyết định của vận mệnh khiến hắn không thể lựa chọn, thân nhập ma thể, hắn chỉ đành vung đồ đao trong tay, đối diện với những “dũng sĩ” xông lên.

Nghĩ lại lợi khí trong tay mình như giống như một liềm xén cỏ không ngừng đoạt lấy sinh mệnh, hắn có một cảm giác không chân thật, một thiếu niên ngây thơ có thể bị tổn thương vì một mối tình đầu giản đơn đã biến đi đâu mất? Một thiếu niên từng khoái lạc vô ưu, thích cùng bạn bè quậy phá khắp trong trấn này đi đâu mất?

Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, con đường nhân sinh của hắn đã rẽ sang hướng khác, trở thành công địch của võ lâm giết người như cắt cỏ - lãnh huyết ma vương.

Hắn đã mất đi nhiều lắm, nhiều lắm.

Trong Trường Sinh cốc, cái chết của Nguyệt nhi khiến lòng hắn đau như cắt, nhìn nữ tử mình yêu thương biến thành từng điểm quang hoa, chậm rãi biến mất trong không trung, cảm giác đau khổ bất lực khiến hắn cả đời không quên được …

May mắn là hắn đã tìm được Lệ Tinh thứ hai, hắn tin tưởng rằng sẽ có một ngày Nguyệt nhi sẽ trở lại nhân gian.

Huyên Huyên, một tiểu ma nữ vừa đáng yêu vừa đáng ghét, khiến người khác đau đầu, là một nữ tử quan trọng khác trong đời hắn, những ngày ở bên cạnh nàng đều ngập niềm vui.

Tiểu ma nữ định phá ‘Đế’ thành ‘Thánh’ thất bại, thân mang trọng thương, làm cho hắn khẩn trương vài ngày, nhưng rốt cuộc hắn cũng không hề vì nàng mà lo lắng, chỉ vì nàng chính là ‘Thiên Chi Kiêu Nữ - Huyên Huyên’.

Nghĩ lại từ lúc bước chân vào giang hồ đến nay, rút cục là hắn phụ giang hồ, hay là giang hồ phụ hắn, hắn không có gì để nói. Bởi vì sự tình còn lâu mới kết thúc, khi hắn quay trở lại giang hồ, sẽ lại làm dấy lên những trận sóng gió mới.

Bất quá thủy chung trong lòng hắn cũng có điểm áy náy, nữ hài tử đáng yêu, tiểu cung chủ Lạc Thiên cung Lãnh Vũ, bị hắn làm tổn thương sâu sắc, thiếu niên vừa bước vào giang hồ còn ngông cuồng, tùy tiện hành động, kết quả…..

Hắn không biết làm sao có thể trả đươc món nợ phong lưu này

“Ài, nếu đổi là người khác thì thật là tốt.”

Độc Cô Bại Thiên liên tưởng đến Nam Cung Tiên Nhi, nữ tử tàn nhẫn xảo trá này tựa như một đóa hoa anh túc.

“Hắc hắc….” Hắn bật cười lạnh.

Hình ảnh lão lừa gạt, lão Thích thoáng quá trong óc hắn, không hiểu sức mạnh ẩn thế này hiện giờ thế nào, không biết không biết lão lừa gạt đã khôi phục tu vi đế cảnh chưa.

“Thay đổi, thay đổi rồi, hắc hắc, sau này ta vẫn tùy tâm sở dục, có lẽ bản chất ta vốn là ma.”

Chân khí trong nội thể Độc Cô Bại Thiên cuồn cuộn dâng lên, ánh trăng như nước từ bốn phía cuồn cuộn đổ về phía hắn, rừng cây vốn ảm đạm mông lung phút chốc sáng rực lên. Cả người hắn như phát sáng, trên người quang mang lấp lánh.

Ma khí vô tận phát ra từ trên người hắn, ma tức tràn ngập từng tấc không gian trong rừng

Mái tóc dài của hắn bay lên, không gió mà chuyển động, hai mắt đen thẳm hang sâu không đáy thật khiến người khác cảm thấy khinh khủng. Kinh Thiên quyết, Chiến Thiên quyết, Khiếu Thiên quyết, Bất Tử ma công cùng vận chuyển, sức mạnh như thuỷ triều lấy hắn làm trung tâm toả ra xung quanh. Ma khí vô địch làm cho cây cối trong vòng ba trượng xung quanh hắn ầm ầm gãy đoạn, sau đó nát vụn ra.

Độc Cô Bại Thiên lớn tiếng hét một tiếng: “Ma thành!”

Trong màn đêm yên lặng, hai từ ‘Ma thành’ làm chấn động cả Thiên Ma cốc.

Đọc truyện chữ Full