TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Tử Bất Diệt
Quyển 8 - Chương 6: Sát thần

Dịch: Cong Tu Bac Lieu

Thuỷ Thiên Ngân lập tức toát mồ hôi. Mặc dù lão đã lớn tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải Võ thánh trong truyền thuyết.

Hoa Vân Tiên và Thủy Tinh cũng đã nghe thấy hai người nói chuyện, thần sắc lập tức trở lên khẩn trương. Bọn họ từng may mắn gặp được Võ thánh. Ngày trước khi Độc Cô Bại Thiên từ Ma vực ở Thanh Phong đế quốc đánh giết đến Trường Sinh cốc để gặp Minh Nguyệt, từng tức giận xả thân thành ma. Khi y đại khai sát giới tại Trường Sinh cốc từng khiến một vị Võ thánh xuất hiện. Trường đại chiến kinh thiên động địa giữa hai người cho đến giờ vẫn làm cho hai nàng cảm thấy sợ hãi.

Hiện giờ nghe nói Sát Thần ẩn náu ở đây không ngờ lại là một Võ thánh làm không không khiến bọn họ kinh sợ cho được. Nhìn dáng vẻ hoa dung ảm đạm của hai nàng, Thuỷ Thiên Ngân an ủi: “Không cần sợ, có gia gia ở đây, không kẻ làm làm thương hại các con được”.

Lúc này đế cảnh sát thủ đã vô cùng suy nhược, y cười thảm nói: “Ha ha, Thuỷ lão đầu, người đừng cố tỏ vẻ trấn định, đã đến đây rồi thì không kẻ nào có thể sống sót được. Ta không sống được, các ngươi cũng phải chết”.

Thuỷ Thiên Ngân không thèm để ý đến y, cùng Độc Cô Bại Thiên thương lượng đối sách: “Làm sao bây giờ? Chúng ta quá chủ quan, không ngờ ở đây còn có một tên quái vật. Kì thật suy nghĩ kỹ một chút cũng có thể đoán ra, khi nhắc đến vị Sát Thần đó, đến lão quái tử thủ đế cảnh tu vi cũng đều cảm thấy sợ hãi, Sát Thần nhất định phải là một quái vật bất tử. Thật không ngờ Thuỷ Thiên Ngân lúc còn sống có thể đối mặt với một lão bất tử thánh cấp.

Độc Cô Bại Thiên nói: “Không cần hoảng, lão không thấy có chút cổ quái à? Chúng ta đều đã cảm ứng được khí tức của thánh cấp cao thủ đó, hắn khẳng định cũng sớm đã cảm ứng được khí tức của chúng ta, vì sao còn chưa xuất hiện?”.

“Đúng, thế là thế nào?”.

Độc Cô Bại Thiên nói: “Trước hết hãy để bọn Thuỷ Tinh dẫn người ba phái rút trước, ở lại cũng chẳng giải quyết được gì?”

Thuỷ Tinh nói: “Không, cháu muốn ở lại cùng với gia gia”.

Hoa Vân Tiên nói: “Ta chưa phải chưa từng gặp thánh cấp cao thủ, có gì đáng sợ chứ, ta muốn ở lại xem thế nào?”.

Thuỷ Thiên Ngân nói: “Không được, các ngươi lập tức rút ngay”.

Hoa Vân Tiên cùng Thuỷ Tinh vẫn đứng im, Thuỷ Thiên Ngân có chút khẩn trương, nói với đệ tử ba phái: “Các ngươi đều đã nghe thấy rồi đó, ở đây có một địch nhân cường đại vô cùng, các ngươi ở lại đây cũng không giúp được gì, ta ra lệnh các ngươi lập tức rút đi”.

Đám người đó do dự một lúc, đám người Ma giáo nhìn Độc Cô Bại Thiên, đợi hắn lên tiếng, còn người Vân Yên các chờ đợ Hoa Vân Tiên. Đệ tử Thuỷ Tinh trai căn bản không muốn rút, muốn cùng lão võ đế kháng địch.

Lúc này, đế cảnh sát thủ đột nhiên gào lên: “Sát Thần, vì sao ngài còn chưa hiện thân, tổ chức sát thủ do một tay ngài sáng lập đã bị tiêu diệt, tập đoàn sát thủ lâu đời nhất trên giang hồ đã không còn tồn tại, còn những kẻ trước mặt chính là đầu sỏ gây ra, lẽ nào ngài thực sự muốn tha cho bọn chúng?”.

Phía trên núi đột nhiên cất lên một tiếng thở dài tang thương, thanh âm già nua cất lên: “À…không phải ta đã nói với ngươi là không được làm phiền ta, vì sao ngươi lại không nghe lời?”.

Trên mặt đế cảnh sát thủ lộ ra thần sắc kinh khủng: “Tiểu nhân biết, tiểu nhân không nên làm phiền lão nhân gia, nhưng nếu như bọn người này không chết, tiểu nhân sẽ chết không nhắm mắt, tiểu nhân muốn nhìn thấy bọn chúng chết trước mặt mình”.

Âm thanh già nua đó lại thở dài: “Ngươi vì bản thân mình mà quấy rầy ta thanh tu ư? Ngươi không biết rằng trước khi nguyên khí của ta khôi phục hoàn toàn thì không thích hợp động thủ sao, lẽ nào ngươi muốn để ta lại phải ngủ thêm vài năm? Một tổ chức sát thủ con con thì có đáng gì, bị diệt thì có thể tái thành lập”. Nói đến đây, âm thanh già nua dần dần trở lên lạnh lẽo, trên không truyền lại một trận năng lượng dao động vô cùng kịch liệt, không gian xung quanh tựa hồ uốn khúc, cảnh vật trở lên mơ hồ.

Đế cảnh cao thủ hoảng sợ, sắc mặt đại biến, toàn thân run lên.

Mỗi người tại trường đều cảm thấy một cỗ sức mạnh khủng khiếp phát ra từ tiểu sơn, năng lượng dao động lan tràn như sóng triều lan toả xung quanh tiểu sơn.

Đệ tử ba phái lần đầu tiên gặp phải Võ thánh trong truyền thuyết, vừa kinh sợ vừa hiếu kì, nhưng đại đa số là hoảng sợ. Nhân vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết giờ xuất hiện trước mặt bọn họ với tư cách địch nhân, thực sự là một tử thần.

Hoa Vân Tiên và Thủy Tinh nhìn nhau, nắm chặt lấy chuôi kiếm bên hông.

Lão Võ thánh Thuỷ Thiên Ngân tuy cũng kinh sợ, nhưng không hoảng hốt, lão nhìn Độc Cô Bại Thiên nói: “Tiểu tử khốn, không ngờ người có thể trấn định như vậy, biểu hiện cũng không tồi…”

Độc Cô Bại Thiên cười nhạt, mặc dù trong lòng hắn cũng kinh sợ, nhưng cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải Võ thánh, do đó cũng vẫn giữ được bình tĩnh.

Thuỷ Thiên Ngân nói:”Làm sao bây giờ? Sao hắn vẫn chưa xuất hiện”.

Độc Cô Bại Thiên nói: “Nên làm thế nào thì làm như vậy, chúng ta rút lui trước, dù sao thì y chưa xuất hiện ngay được đâu”.

Từ trên ngọn núi lại vọng ra âm thanh già nua: “Muốn chạy? Ha ha, các ngươi đã đánh thức ta dậy, ta sẽ không cho kẻ nào chạy thoát”.

Thuỷ Thiên Ngân hướng về phía đệ tử tam phái quát: “Không cần quan tâm, tạm thời hắn chưa ra được, chúng ta rút”.

Tất cả mọi người đều lui về phía sau, chỉ còn đế cảnh sát thủ bị phế võ công vẫn nằm nguyên tại chỗ, không di chuyển được.

Mọi người vừa lui được một đoạn, một tiếng hú dài vang lên từ trên tiểu sơn, âm thanh chấn động như sấm sét ầm ì vang vọng. Tam phái đệ tử tại trường đại bộ phận đều ôm đầu lăn lộn dưới đất, thần sắc vô cùng thống khổ.

Cho dù là Thuỷ Tinh cùng Hoa Vân Tiên cũng cảm thấy vô cùng tức ngực, huyết khí đảo lộn.

Tiếng hú vừa dứt, trên đỉnh núi phát ra quang mang chói mắt. Ngọn núi đột nhiên nứt ra, một bóng người phi vụt lên, đất đá văng ra bắn vào đệ tử ba phái ở đằng xa. Vô số kẻ bị đá văng vào sứt đầu mẻ trán, gãy tay trẹo chân, tiếng la thảm vang lên không ngớt.

Hắc ảnh lao thẳng lên cao, lạnh lùng nhìn chúng nhân ở phía xa. Tuy cách vài trăm mét nhưng mỗi người đều cảm thấy một cỗ hàn ý thấu xương, giống như là ở giữa hồ băng vậy.

Một tiếng kêu xé ruột vang lên dưới chân tiểu sơn. Vừa rồi mặt dù đất đá văng ra khắp nơi, nhưng đế cảnh sát thủ vẫn sống sót. Nhưng lúc này lão bị phong mang rực rỡ từ cao thủ thánh cấp giữa không trung xuyên qua cơ thể. Thân thể lão sát thủ thủng lỗ chỗ như tổ ong, nhìn vô cùng thê thảm. Mọi người đứng từ xa không nhìn rõ thảm trạng của lão, nhưng từ tiếng rên la thảm thiết của lão cũng đoán được ít nhiều.

Khi âm thanh của đế cảnh sát thủ nhỏ dần, thánh cấp sát thủ trên không phi vụt đến trên đầu mọi người.

Lúc này hơn một nửa đệ tử ba phái đã nằm trên đất. Những người này hoặc là bị tiếng hú của thánh cấp cao thủ chấn ngất, hoặc là bị đất đá văng trúng trọng thương, may mà không có kẻ nào bị giết.

Tất cả mọi người đều biến sắc. Thánh cấp cao thủ quá độc ác, không ngờ lại tàn sát chính thuộc hạ của mình. Đối với người của mình còn như vậy, thì người ngoài còn như thế nào?

Hoa Vân Tiên và Thuỷ Tinh vô cùng khẩn trương. Bọn họ vạn lần không ngờ ở đây lại xuất hiện một Võ thánh. Giao chiến với Võ thánh là một điều mà bọn họ chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Lão võ đế thở dài một tiếng: “Ài, không ngờ lại xuất hiện một nhân vật trong truyền thuyết. Tiền bối có phải là Võ thánh Sát Thần, một nghìn năm trước uy danh đại chấn, dùng thân phận sát thủ vượt qua hoá cảnh, cuối cùng khám phá sinh tử, bước vào thánh cấp lĩnh vực?”.

Võ thánh giữa không trung gật đầu nói: “Đúng, chính là lão phu. Không ngờ nghìn năm trôi qua, còn có người nhớ đến ta, thật là hiếm có”.

Thuỷ Thiên Ngân nói: “Vãn bối cũng chỉ nghe các sát thủ nói, Sát Thần của bọn họ sớm muộn cũng quay trở lại, không ngờ thực sự đúng là tiền bối. Ngài đã khám phá sinh tử, đã vượt ra khỏi hồng trần, lẽ nào ngài còn muốn làm khó bọn vãn bối”.

Sát Thần cười lạnh nói: “Ha ha, ai nói khám phá sinh tử thì đã thoát khỏi hồng trần. Tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị năm xưa do chính tay ta xây dựng, hiện giờ không ngờ bị huỷ trong tay bọn ngươi, ta đã biết được, cừu này không thể không báo. Hơn nữa các ngươi đánh thức ta dậy, hại cho ta phải tiếp tục bế quan nửa năm, ta làm sao có thể bỏ qua được”.

Độc Cô Bại Thiên đột nhiên cười nói: “Ha ha, nói như vậy, nghìn năm nay ngươi vẫn trốn chui trốn lủi, không chịu xuất hiện, là bởi vì ngươi bị thương, phải liệu thương, có đúng không?”.

“Tiểu tử, ngươi là ai, dám vô lễ đối với ta như vậy, à, thì ra là trẻ thế này đã đạt đến đế cấp cảnh giới, không trách cuồng ngạo như vậy, tiếc là ngươi đã chọn sai đối tượng. Con người ta trước giờ không ái tài, kẻ nào động tới ta đều phải chết”.

Độc Cô Bại Thiên không chút sợ hãi nói: “Ha ha, lão quái vật nghìn năm nhà ngươi động thủ cùng đám tiểu bối bọn ta thì có gì hay? Có bản lĩnh thì đi tìm bọn tuần thiên sứ giả báo cừu. Bọn họ đánh cho ngươi trọng thương, vì sao ngươi lại không dám tìm đến gây sự mà trốn tránh cả ngàn năm nay, a, lẽ nào chỉ biết khi phụ đám hậu bối như chúng ta?”.

Thánh cấp cao thủ vừa tức giận vừa kinh ngạc nói: “Ngươi…ngươi nghe ai nói, làm sao ngươi lại biết tuần thiên sứ giả?”.

Độc Cô Bại Thiên cười nói: “Những gì ta biết còn nhiều nữa, ta còn biết tuần thiên sứ giả cứ trăm năm tuần thị một lần, chuyên tìm loại Võ thánh giả cầy như ngươi khai đao. Cổ võ thánh thực lực hùng mạnh chân chính tiêu diêu tự tại, không kẻ nào dám động vào”.

Thánh cấp cao thủ mặc dù rất tức giận, hận không lập tức nghiền nát Độc Cô Bại Thiên ra, nhưng vẫn cố nhịn, gằn giọng hỏi: “Nói, người rút cục là kẻ nào, làm sao ngươi biết được những bí ẩn đó?”.

Lúc này không chỉ Sát Thần mê hoặc, đến Thuỷ Thiên Ngân, Thuỷ Tinh, Hoa Vân Tiên và đệ tử tam phái đều không hiểu, những gì mà Độc Cô Bại Thiên nói, đều là những điều bọn họ lần đầu nghe thấy, căn bản không hiểu gì cả.

Lão Võ thánh không nhịn được thầm hỏi: “Tiểu tử, ngươi đang nói linh tinh gì đó?”.

Độc Cô Bại Thiên không thèm quan tâm đến nói: “Ta là ai? Ha ha, ngươi biết Cổ võ thánh Vong Tình ma quân không?”.

Sát Thần thần sắc đại biến: “Đương nhiên có nghe qua, lão nhân gia người thần thông cái thế, làm sao ta lại không biết, ngươi…lẽ nào ngươi là cháu chắt của người?”.

“Mẹ kiếp, bằng vào lão ta, lão ta làm cháu chắt của ta còn tạm được”.

“Tiểu tử, ngươi đúng là không muốn sống nữa, dám nói xấu cao nhân tiền bối sau lưng, ngươi thật là chán sống rồi”.

Độc Cô Bại Thiên nói: “Hừ, một Vong Tình ma quân nhỏ xíu đã dọa ngươi ra như vậy, thật là chẳng ra gì. Ngươi có biết tiểu đệ kết bái của ta là ai không? Là Thiên Ma đó”.

Sát Thần nghe nhắc đến Thiên Ma, suýt chút nữa rơi từ trên không xuống. Lão ổn định thân hình, nghĩ ngợi một chút, rồi gầm lên: “Tiểu bối nhà ngươi dám trêu trọc ta như vậy, Thiên Ma lão tổ đã mất tích vạn năm nay, ngươi lại dám huyênh hoang nói người là tiểu đệ của ngươi. Ngươi nghĩ ngươi là ai, bằng bản lĩnh mạt hạng của ngươi có đánh giày cho người ta còn chưa đủ tư cách”.

Độc Cô Bại Thiên quay đầu lại nhìn lão võ đế Thuỷ Thiên Ngân cùng bọn Hoa Vân Tiên, bọn họ đều mang biểu tình ngươi không xứng trên mặt, khiến hắn vô cùng bực bội.

Bản thân hắn không rõ, thì mọi người làm sao biết về quan hệ giữa hắn và Thiên Ma trước đây cho được. Nếu như quan hệ thực sự giữa hai người bị thiên hạ biết được, chắc chắn sẽ chấn kinh thiên hạ, tạo ra vô số sóng gió.

Đọc truyện chữ Full