Ngự Bích Hồng trợn tròn mắt, chẳng nói chẳng rằng, nhưng sắc mặt đã trắng bệch.
Những lời Lâm Chính nói sắc như mũi dao đâm vào tim.
Cô ta không phải là đồ ngốc, lúc này sao có thể không nhìn ra chứ?
"Câm miệng, sao cậu dám yêu ngôn hoặc chúng ở đây hả?".
Khinh Liên Cung Chủ khẽ quát, sau đó nói với Ngự Bích Hồng: "Ngự Bích Hồng, sao cô có thể tin lời cậu ta nói được chứ? Cô cứ đi đi, bổn cung sẽ xử lý người này!".
Ngự Bích Hồng chần chừ, vẫn đứng bất động.
Khinh Liên Cung Chủ hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới khăn trùm đầu để lộ sát khí lạnh lẽo.
"Ngự thống lĩnh, cô... không nghe thấy lời bổn cung nói sao?".
"Chủ nhân, Bích Hồng to gan xin hỏi một câu, rốt cuộc mắt của tôi... bà có chữa được không?".
Ngự Bích Hồng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên hỏi.
Khinh Liên Cung Chủ lạnh lùng nhìn Ngự Bích Hồng, một lát sau mới hừ mũi nói: "Hóa ra là vậy, chắc hẳn thằng chó chết này đã nói gì đó với cô, nên cô mới u mê tin tưởng, dám làm trái lệnh của bổn cung. Ngự Bích Hồng, cô do tôi nhặt về, nếu không nhờ có tôi thì cô chết từ lâu rồi. Bổn cung chủ cho cô cơm ăn áo mặc, dạy võ cho cô, thậm chí cho cô làm thống lĩnh của Khinh Liên Cung, khiến thân phận cô trở nên tôn quý hơn, cô báo đáp tôi như vậy sao?".
"Chủ nhân..."
"Đừng nói là tôi không chữa được, cho dù có thể chữa được thật, lẽ nào ân tình của tôi đối với cô vẫn chưa đủ để cô hi sinh sao?".
Những lời nói này giống như con dao kề vào cổ Ngự Bích Hồng.
Cô ta há miệng, hoàn toàn không biết phản bác thế nào.
Một lát sau, cô ta quỳ xuống nói: "Bích Hồng ngu xuẩn, suýt nữa bị kẻ gian mê hoặc, xin chủ nhân hãy tha thứ".
"Hối lỗi kịp thời vẫn chưa phải muộn, mau đi chấp hành nhiệm vụ đi. Bổn cung phải xử lý thằng khốn không biết trời cao đất dày này rồi".
Khinh Liên Cung Chủ bình tĩnh nói, bắt đầu điều động sức mạnh phi thăng toàn thân, chuẩn bị ra tay với Lâm Chính.
Ngự Bích Hồng lạnh lùng nhìn anh, cũng định mặc kệ.
Cô ta biết có cung chủ đích thân ra mặt thì anh chết là cái chắc.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng cười đầy khinh miệt: "Nói nghe chính nghĩa lẫm liệt lắm! Khinh Liên Cung Chủ đúng không? Bà đúng là đồ vô liêm sỉ! Khâm phục! Khâm phục!".
"To gan!".
Ngự Bích Hồng nổi giận, đứng phắt lên định ra tay.
Nhưng Lâm Chính vẫn không chút sợ hãi, ngoảnh sang nhìn cô ta: "Cô muốn biết tại sao mắt cô bị như thế này không?".
"Mắt tôi sinh ra đã bị như vậy rồi", Ngự Bích Hồng trầm giọng nói.
"Đúng, sinh ra đã vậy, nhưng... mắt của cô sẽ không khiến cô mất mạng, chính những cải tạo và dược vật trong thời gian sau đó khiến mắt cô thêm tệ hơn, khiến cô chịu đủ giày vò từ bé đến lớn".
"Nếu tôi đoán không nhầm, thì bà ta vẫn luôn nghiên cứu mắt cô, khiến cô chịu đủ nỗi đau đớn khủng khiếp. Cứ cách ba ngày mắt cô lại phát tác một lần, khiến cô đau đến mức sống không bằng chết! Ngoài ra, mỗi đêm trăng tròn, trong mắt cô sẽ rỉ ra chất lỏng quái dị, thiêu đốt da thịt của cô".
"Thực ra cô sẽ không chết nhanh như vậy đâu, nếu bà ta không nghiên cứu mắt cô, thì cô hoàn toàn có thể sống như một người bình thường".
"Chỉ tiếc là bà ta vẫn luôn coi cô như một công cụ, một con chuột bạch!".
"Người như vậy mà cô vẫn muốn bán mạng cho bà ta? Vẫn muốn trung thành với bà ta?".
"Cô không thấy nực cười sao?".
Lâm Chính bình thản vạch trần chân tướng.
Ngự Bích Hồng vừa nghe vừa lùi lại, khuôn mặt không còn chút máu.
Lâm Chính nói rất rõ ràng chính xác triệu chứng của cô ta, tuyệt đối không phải là bịa đặt.
Cho dù Ngự Bích Hồng không muốn tin cũng không được.
Cô ta ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn Khinh Liên Cung Chủ, run rẩy thốt ra mấy chữ.
"Cung chủ... đây... là sự thật sao?".