Cả người Tửu Ngọc run như cầy sấy.
Ông ta cũng muốn liều mạng một trận.
Ông ta biết một khi Lâm Chính chết thì ông ta cũng không thoát được.
Nhưng khí mạch toàn thân ông ta đã bị Khinh Liên Cung Chủ phế bỏ, tu vi sụt giảm, chẳng khác nào kẻ tàn phế, hoàn toàn không tạo thành uy hiếp cho Khinh Liên Cung Chủ.
Ngay cả Ngự Bích Hồng cũng không thể làm Khinh Liên Cung Chủ bị thương.
Bây giờ còn cách nào khác?
Tình hình ở đây khiến người ta tuyệt vọng.
Khinh Liên Cung Chủ lạnh lùng liếc nhìn Ngự Bích Hồng: “Yên tâm, con ả đê tiện, tôi sẽ không giết cô. Tôi sẽ cải tạo các người thành con chó trung thành nhất của tôi, để các người trông nhà trông cửa cho tôi. Đương nhiên tác dụng của các người không chỉ đơn giản là con chó. Tôi vất vả nuôi cô khôn lớn, cô lại dám phản bội tôi. Trước khi tôi cải tạo cô thành chó sẽ ném cho bọn họ dùng. Tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ rất hứng hú với tu vi trên người cô”.
Người của Khinh Liên Cung nghe vậy lập tức mừng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân!”.
“Đưa hai con chó kia xuống trước đi!”.
Khinh Liên Cung Chủ cười nhạt, sau đó không khách sáo nữa, chém về phía Lâm Chính.
Bà ta muốn kết thúc mọi chuyện.
Vèo!
Mười ngón lại vồ tới.
Móng tay giống như dao xé nát hư không.
Khí dao đáng sợ cắt nát cả vách tường sau lưng Lâm Chính.
Nhưng… ngay khi khí dao sắp sửa rơi xuống đầu anh.
Keng!
Một luồng kiếm khí mạnh mẽ đột nhiên ập đến.
Phụt!
Khinh Liên Cung Chủ chấn động, gương mặt cứng đờ.
Đòn tấn công nhắm tới Lâm Chính đột nhiên khựng lại.
Bà ta cảm thấy cổ tay mình trống trơn, không, bà ta không cảm giác được bàn tay mình nữa.
Bà ta cúi đầu nhìn, hai bàn tay mình đã bị chém đứt, máu ồ ạt tuôn chảy.
Nhìn lại, tay trái Lâm Chính cầm một thanh trường kiếm giống như bút lông…
Mặc dù vật này có hình dáng quái dị, nhưng từ sự sắc bén lóe lên từ thanh kiếm hình bút đó có thể biết được thanh kiếm hình bút này… không hề tầm thường.
Lâm Chính thả tay ra, vết thương trên cổ đã lành lại.
Không những vậy, nhờ tác dụng của Thiên Sinh Đao, vết thương trên người anh đều nhanh chóng lành lại.
Trong chớp mắt, Lâm Chính đã khôi phục như xưa.
Khinh Liên Cung Chủ không dám dọ dự vội vàng lùi về sau, sử dụng châm bạc mang theo bên mình đâm vào cánh tay, thúc đẩy mọc ra tay mới. Đồng thời, bà ta nuốt đan dược giấu trong răng vào bụng, hỗ trợ hồi phục vết thương.
Sự việc đột ngột xảy ra khiến tất cả mọi người đều không dám tin.
“Thanh đao của cậu thần kỳ như vậy, xem ra tôi không hủy năng lực hành động của cậu thì sẽ không giết được cậu!”.
Khinh Liên Cung Chủ dữ tợn nói.
“Không sai, chỉ là bà biết tin này quá muộn”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu nói gì?”.
Khinh Liên Cung Chủ ngạc nhiên.
Lâm Chính đột nhiên đưa hai tay ra, Bút Họa Kiếm và Thiên Sinh Đao hóa thành luồng sáng chui vào bàn tay anh.
Khinh Liên Cung Chủ không khỏi nhìn sững.
Cậu ta lại không dùng tới hai thần binh thần kỳ kia?
Vì sao?
Chẳng lẽ… cậu ta còn có thủ đoạn nào đó đáng sợ hơn?
Nghĩ đến đó, trong lòng Khinh Liên Cung Chủ dâng lên cảm giác cực kỳ bất an.
Lâm Chính chậm rãi đưa tay lên, lòng bàn tay tỏa ra một luồng sáng vàng. Trong mơ hồ, một bức tranh chậm rãi hiện lên.
“Khinh Liên Cung Chủ, bà có biết vì sao tôi dám đến đây gặp bà một mình không?”.
“Vì sao…”.
Khinh Liên Cung Chủ nói bằng giọng khô khốc.
“Vì tôi biết… tôi giết được bà!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, ánh mắt bỗng đỏ ngầu, sau đó nắm bàn tay lại.
Ầm!
Ánh vàng nổ tung.
Một cuộn tranh dài lơ lửng đằng sau lưng anh.
Cuộn tranh mở ra, vô số hình ảnh thần kiếm hiển hiện…
“Vạn Kiếm Đồ?”.
Khinh Liên Cung Chủ như bị sét đánh.