Chuyện về Khinh Liên Cung nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi. Vô số người cảm thấy kinh ngạc. Về việc một người có thể tiêu diệt được toàn bộ Khinh Liên Cung.
Rốt cuộc đó phải là thủ đoạn gì chứ. Lẽ nào Khinh Liên Cung đã chọc giận vị đại năng nào đó hay là bị Thất Võ Thần ra tay?
Thế nhưng Thất Võ Thần gần đây chỉ có Thái Thiên Võ Thần ra tay, hơn nữa mục tiêu lại không phải là Khinh Liên Cung.
Trong nháy mắt, toàn bộ vùng long mạch xôn xao. Tất cả mọi người đều bàn về chuyện này, thậm chí còn bỏ qua luôn việc của Thái Thiên Võ Thần.
Trong thành Phiêu Miểu, thành chủ cùng người của các gia tộc khác đều lao ra cửa đón Thái Thiên Võ Thần trở về.
Tất cả những người trong thành đều cung kính hành lễ. Thái Thiên Thần Võ ngồi trong kiệu rồng bằng vàng, nhắm mắt dưỡng thần. Cầm Họa Phiêu Bạc và Cầm Họa Hải cưỡi ngựa đi theo bên cạnh.
“Chuẩn bị xong cả chưa?”, Cầm Họa Phiêu Bạc thản nhiên hỏi
“Anh cả, đã chuẩn bị xong cả rồi, phủ đệ được cải tạo trong đêm để làm nơi ở cho Võ Thần đại nhân. Tiệc cũng đã chuẩn bị, đợi mọi người tới là bắt đầu thôi”, Cầm Họa Hải lên tiếng.
“Thông báo cho các gia tộc rồi chứ?”
“Đều thông báo cả rồi”.
“Trước đây các gia tộc này đều không phục thế gia Cầm Thế. Hôm nay bảo họ tới để xem họ còn dám từ chối hay không”, Cầm Họa Phiêu Bạc cười lạnh lùng
“Có Võ Thần ở đây, ai dám hỗn xược chứ?”, Cầm Họa Hải cũng mỉm cười nhưng nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Phải rồi anh cả, gần đây xảy ra một chuyện, không biết anh có nghe nói không”
“Chuyện gì thế?”
“Khinh Liên Cung ở gần chúng ta bị tiêu diệt rồi”.
“Cái gì?”
Cầm Họa Phiêu Bạc ngạc nhiên: “Ai làm vậy?”
“Vẫn chưa điều tra rõ, nhưng nghe nói là phần lớn các tòa kiến trúc đều bị tiêu hủy, hơn nữa xung quanh còn xuất hiện nhiều rãnh sâu. Có người điều tra ra đây là vết kiếm chém xuống”. “Chém xuống sao”
Cầm Họa Phiêu Bạc giật mình, lập tức hiểu ra ý của Cầm Họa Hải: "Ý của chú là..."
“Anh cả, anh nói xem...Khinh Liên Cung bị tiêu diệt có khi nào liên quan đến thằng nhóc Lâm Chính không?”, Cầm Họa Hải nuốt nước bọt, nói.
“Cậu ta sao?”
Cầm Họa Phiêu Bạc hừ giọng với vẻ khinh thường : “Dù thằng nhóc đó có được Vạn Đồ Kiếm thì đã sao chứ? Với cậu ta, có thể kết hợp tạo ra 20% uy lực của Vạn Đồ Kiếm đã là nghịch thiên lắm rồi. Thế nhưng 20% có thể làm được gì. Tiêu diệt Khinh Liên Cung sao? Sợ rằng cậu ta chẳng đối phó nổi với bà lão trong cung đó”.
“Nói cũng phải...có điều đại ca. Nếu chỉ dựa vào Vạn Kiếm Đồ mà muốn tiêu diệt được Khinh Liên Cung thì khả năng kết hợp cần tới bao nhiêu?”
“Ít nhất là 60%”, Cầm Họa Hải nín thở.
“Không phải chú đang cảm thấy cậu ta có thể đạt tới mức đó đó chứ?”, Cầm Họa Phiêu Bạc cười khinh thường.
“Anh cả cứ đùa. Bảo bối bình thường thì may ra, còn Vạn Kiếm Đồ thì sợ rằng không thể", Cầm Họa Hải nhìn Võ Thần ngồi trong kiệu và cười.
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Chuyện về Khinh Liên Cung không liên quan gì tới chúng ta. Giờ việc quan trọng nhất là tìm thằng nhóc đó, xử lý nó, lấy lại bảo bối thuộc về nhà chúng ta”.
Đội quân nhanh chóng tới trước cửa nhà Cầm Kiếm. Lúc này Cầm Kiếm đầu bù tóc rối, ngồi ở lối vào với đôi mắt vô hồn.
“Nhóc, còn không mau quỳ xuống nghênh đón Võ Thần đại nhân”, Cầm Họa Phiêu Bạc xuống xe, nói với Cầm Kiếm Nữ.
Cô ta khẽ quay đầu lại, nhìn vào trong kiệu rồng: “Bố, nhà chúng ta không còn đường lui nữa rồi...”
Cầm Họa Phiêu Bạc trầm giọng, không nói nhiều: “Đưa cô chủ về phòng, quản lý nghiêm ngặt, không được để ra ngoài làm loạn. Nếu như gây kinh động tới Võ Thần đại nhân thì các người đều phải rơi đầu đấy”.
“Vâng”.