Cái gọi là quảng trường Võ Thần chỉ là quảng trường thị trấn đổi tên mà thành.
Thị trấn này ở long mạch này cũng chẳng mấy ai biết đến, nên việc có một ứng cử viên cho vị trí Võ Thần xuất hiện đương nhiên là chuyện hiếm nghìn năm có một.
Ai cũng muốn có được quan hệ với người có địa vị cao nên cả thị trấn đều dốc sức để giúp người dự tuyển này trở thành Võ Thần.
Nếu một Võ Thần xuất hiện ở thị trấn nhỏ này thì đúng là một người làm quan cả trấn được nhờ.
Do vậy nên cả trấn nhỏ này giờ đều xoay quanh ứng cử viên này.
"Làm thế nào để có thể trở thành người dự tuyển?"
Trên đường đi tới quảng trường, Lâm Chính tò mò hỏi.
"Trước cuộc tuyển chọn Võ Thần cuối cùng, bảy vị Đại Võ Thần sẽ chọn ra một trăm người có tài năng phi thường. Một trăm người này hoặc là thiên tài được công nhận hoặc là hậu duệ của các bậc đại năng. Chỉ những người đủ tư cách mới có thể thách đấu Võ Thần. Hơn nữa, trước khi cuộc quyết đấu cuối cùng bắt đầu, nếu ai đánh bại được người dự tuyển Võ Thần đó, thì người đánh thắng sẽ giành được tư cách của người dự tuyển kia", Ngự Bích Hồng giải thích.
"Nói cách khác, người dự tuyển Võ Thần này đã đánh bại một người được Võ Thần lựa chọn?"
Lâm Chính hỏi.
Ngay khi Ngự Bích Hồng định trả lời, người đàn ông đi phía trước đã cười lạnh: "Đúng là vậy, anh có biết người bị thiên kiêu của chúng tôi đánh bại là ai không? Để tôi nói cho mà biết! Chính là con trai của chưởng môn Kiếm Phong Hải, Quy Kiếm Sinh!"
"Cái gì? Quy Kiếm Sinh?"
Vẻ mặt của Ngự Bích Hồng đột nhiên thay đổi, như thể không thể tin nổi.
"Lại là ai đây?"
Lâm Chính cảm thấy kỳ quái hỏi.
"Một trong những thiên tài giỏi nhất trong số những hậu bối, nghe nói anh ta đã lĩnh ngộ được 90% sức mạnh của bố mình là chưởng môn Kiếm Phong Hải. Tôi đã từng đấu với anh ta và bị đánh bại chỉ sau ba chiêu".
Ngự Bích Hồng thì thầm.
"Thật sao?"
Lâm Chính có chút ngạc nhiên.
Nếu đúng như vậy thì thực lực của người dự tuyển Võ Thần này không thể xem thường!
"Đại nhân, tôi nghĩ chúng ta lát nữa chỉ làm cho có lệ một chút rồi thôi. Nếu chúng ta thua, chắc họ sẽ để chúng ta đi".
Ngự Bích Hồng thì thầm: "Nếu dùng hết sức, sợ rằng có thể bị thương".
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
Nếu có thể đánh bại Ngự Bích Hồng sau ba nhát kiếm, Quy Kiếm Sinh ít nhất phải đạt tới trình độ trung cấp của cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Vậy thì người đánh bại được Quy Kiếm Sinh, tức người dự tuyển Võ Thần này có lẽ cách việc trở thành thần tiên chỉ còn một bước.
Lâm Chính không có tâm sức đâu mà lãng phí quá nhiều thời gian với người này.
Cho dù Ngự Bích Hồng không nói gì, anh cũng định chỉ làm cho có lệ.
Lúc này, quảng trường Võ Thần trong thị trấn đã chật kín người.
Một nửa thị trấn đã ở đây.
Người dự tuyển Võ Thần đang ngồi xếp bằng ở chính giữa quảng trường, nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn.
Đó là một người đàn ông nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, mặc đồ trắng, choàng áo choàng dài, râu ria lởm chởm, dáng người mảnh khảnh, gò má rất cao. Tuy nhìn thấy bề ngoài nhưng Lâm Chính khó mà cảm nhận được khí tức của người này.
Chẳng lẽ người này là cao thủ đến từ thế giới bên ngoài sao?
Lâm Chính khẽ cau mày.
Mấy kẻ kia xuống ngựa và bước nhanh về phía người dự tuyển Võ Thần.
"Đại nhân, chúng tôi đã đưa người đến rồi".
Kẻ đứng đầu kính cẩn nói.
"Ừm, tôi biết rồi"
Người dự tuyển Võ Thần chậm rãi mở mắt ra, thờ ơ nhìn Lâm Chính, sau đó nói: "Ba người kia lại đây".
Tửu Ngọc giật mình: “Tôi cũng phải đi à?”
"Đương nhiên"
Người dự tuyển Võ Thần khẽ mỉm cười.
Tửu Ngọc khá bối rối nhưng vẫn bước tới.
Vẻ mặt của Ngự Bích Hồng thì đầy cảnh giác.
Giống như Lâm Chính, cô ta không thể nhìn thấu khí tức của người này.
Nhưng vào lúc này, người dự tuyển Võ Thần đột nhiên chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nhìn ba người họ rồi nói: “Tu vi của tôi vừa đột phá, cần rèn luyện thêm kỹ năng. Hiện tại, tôi muốn các người nhận món quà của tôi, uống nó vào rồi chiến đấu với tôi bằng tất cả sức lực của ba người! Nếu thắng, ba người sẽ được thưởng, nếu thua, ba người sẽ chết ở đây!"